8
Ta trở thành người trong cuộc.
Ngồi trước bàn trang điểm, mặc áo cưới.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt ta, da trắng như tuyết, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Ta đang… lấy phu quân?
Nến hỷ trong phòng cháy sáng rực, trên mặt ta lại không hề có nét vui mừng của tân nương.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa ba tiếng nhẹ nhàng, ngay sau đó là giọng cung kính của một nữ nhân: “Chúc mừng Thần Nữ, Vô U Quân của Ma Giới gửi lễ mừng.”
Vô U Quân, chính là Ma Quân tiền nhiệm, thúc phụ của Tỉnh Tử Yến.
Đã qua đời từ mấy trăm năm trước rồi.
Chẳng lẽ đây là chuyện cũ?
Ta rời khỏi bàn trang điểm, đứng dậy mở cửa.
Cảnh sắc bên ngoài có chút quen thuộc, ta không nhớ rõ đã gặp ở đâu.
Mãi đến khi thị nữ thi triển pháp thuật, khiến cả vườn sen bay lượn, ta mới hoảng hốt nhận ra, mình đang ở Thiên Giới của mấy trăm năm trước.
Ta sắp lấy ai ?
Tuy có câu hỏi này, ta không thể nào thốt ra lời, mọi thứ như đã sắp đặt sẵn, không cho phép ta có bất kỳ hành nào khác.
“Thái tử thành hôn, tin tức lan truyền khắp bốn bể chỉ trong nửa ngày, lễ mừng tất nhiên không ít. Thần Nữ có muốn xem qua không?”
Thái tử Thiên Giới…
Ta bất giác nghĩ đến Ngọc Hoa.
Trăm năm trước, Ngọc Hoa quả thật là Thái tử.
Ta chỉ khẽ nhếch môi, lạnh nhạt : “Đặt xuống.”
Cung nữ không nghe theo, nhắc nhở: “Quà của Thiếu chủ Ma giới cũng ở trong đó, do nữ sứ Ma giới đích thân mang đến.”
Tim ta chợt thắt lại, một cảm giác an tâm dâng lên, Tỉnh Tử Yến cũng ở đây.
Nhưng năm đó ta nào đã gả cho Ngọc Hoa?
Tỉnh Tử Yến lại khi nào gửi lễ mừng?
Tay đang vấn tóc khựng lại, cuối cùng ta cũng sang, gượng : “Đưa đây.”
Mở hộp ra, bên trong là một bức tượng đường nhỏ nhắn xinh xắn.
Được chế tác tinh xảo, lại có pháp thuật bảo vệ nên không bị tan chảy.
Bỗng nhiên, một đoạn ký ức xa lạ ùa vào trong đầu:
Tỉnh Tử Yến đứng dưới chân núi, đeo túi hành lý, xoa đầu ta: “Đi đây, ta không có ở đây thì đừng có khóc nhè đấy.”
Ta hất tay chàng ra, bực bội : “Với cái võ mèo cào của huynh, coi chừng mất mạng bên ngoài đấy!”
Tỉnh Tử Yến quay lưng về phía ta, bóng lưng tràn đầy khí thế: “Đợi bổn Thiếu chủ ta luyện trở về, nhất định sẽ cưới nàng về nhà bắt nạt mỗi ngày.”
Đây là…
Ký ức thời thơ ấu của ta và Tỉnh Tử Yến.
Năm đó Vô U Quân chê chàng ăn chơi trác táng, đuổi chàng đến Ma giới rèn luyện. Trước khi chàng đi, ta đã tiễn chàng.
Nếu không phải giấc mộng này, ta đã suýt quên mất chuyện xưa.
Ta bức tượng đường, một giọt lệ rơi xuống hộp. Bức tượng đường vốn cứng cáp bỗng chốc tan ra.
Nữ sứ Ma giới bên cạnh : “Thiếu chủ có dặn, chỉ khi nào người tự tay chạm vào, nó mới hiện ra hương vị thật sự.”
“Chàng… có gửi thư không?”
Nữ sứ nghiêm mặt : “Thần nữ đừng bận tâm nữa. Người đã đồng ý với Ma Quân, vì hòa hảo giữa hai giới mà gả cho Thái tử Thiên giới, thì đừng nên nhớ thương Thiếu chủ nữa, kẻo rước họa vào thân.”
“Đa tạ…”
Sau khi nữ sứ Ma giới rời đi, ta cầm viên đường bỏ vào miệng.
Vị mặn của nước mắt hòa quyện cùng vị ngọt của đường lan tỏa khắp khoang miệng.
Trong lòng bức bối, ta đi ra ngoài.
Trong sân, một hồ sen đang nở rộ, đung đưa trong gió.
Ta đi dọc hành lang, đến khúc quanh thì va phải một tiên nga đang bưng lễ vật.
Lễ vật rơi loảng xoảng xuống đất.
Tiểu tiên nga hoảng hốt, vội vàng nhặt lên trước mặt ta: “Thần nữ thứ tội, đây là vật Thái tử quý, không thể để người ngoài thấy.”
Ta khẽ nhíu mày: “Ta đến Thiên giới hòa thân, nào phải người ngoài.”
Tiểu tiên nga mặt mày tái mét, suýt ngất xỉu.
Ta không muốn khó nàng ta: “Thôi, ngươi cũng chỉ theo lệnh, lui xuống đi.”
Nàng ta thở phào nhẹ nhõm, bưng khay đi lướt qua ta.
Có lẽ vì bị rơi nên hộp hé ra một khe hở nhỏ, ta ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Đi vài bước, ta bỗng quay lại, nhanh chóng đuổi theo tiểu tiên nga, mở nắp hộp ra.
Một sợi gân rồng khô quắt, ố vàng, cuộn tròn cẩn thận nằm giữa khay.
Ta cúi đầu vật trong khay, thần sắc dần cứng đờ, máu trong người như đông cứng lại.
“Gân rồng này ở đâu ra?”
Lại là gân rồng!
Bạn thấy sao?