Hà Vũ thoáng lộ vẻ nghi hoặc:
“Đi tìm Lâm Phỉ? Không phải chính từng — người nhà họ Lâm không ai đáng tin, chúng ta tuyệt đối không thể giao bí mật sống còn cho họ sao…?”
“Ngươi… không phải Quốc Phong! Quan Vân Nhược, lừa tôi!”
Tôi giãn gân cốt, lạnh lùng đứng bật dậy.
Cũng không quá ngu… vẫn còn biết nghi ngờ.
Trần Quốc Phong là trụ cột của cả gia đình họ, mất ta rồi, Hà Vũ liền rối loạn tâm trí.
Tiếc là tôi vẫn chưa moi lời nào từ ta.
“Quan Vân Nhược, tại sao lại lừa tôi?” Hà Vũ gào lên như kẻ điên loạn.
Tôi lấy khăn nhét chặt miệng ta lại.
Đôi mắt Hà Vũ đỏ rực, tràn đầy oán hận.
Cô ta có tư cách gì mà tức giận chứ?
Những năm qua sống sung sướng nhờ vào Trần Quốc Phong, ta đâu phải vô tội.
Đúng lúc đó, cánh cửa bất ngờ mở ra.
Lâm Phỉ dẫn theo một nhóm người bước vào.
Cô ta thân mật vỗ vai tôi: “Vân Nhược, dạo này vất vả cho rồi.”
Hà Vũ rốt cuộc cũng hiểu — tôi và Lâm Phỉ vốn là cùng một phe.
Cô ta giãy giụa điên cuồng, cuối cùng vẫn không thoát cái lưới mà Lâm Phỉ đã giăng sẵn.
Tôi biết ta đang dùng ánh mắt để nguyền rủa tôi, tôi không quan tâm.
Ngay từ đầu, tôi chỉ có một người chống lưng duy nhất.
Đó chính là Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ tiến sát lại, bóp chặt cổ ta.
Gương mặt Hà Vũ đỏ bừng lên vì thiếu dưỡng khí.
Đợi đến khi ta gần như nghẹt thở, Lâm Phỉ mới buông tay ra.
“Hắn bảo vệ các người quá kỹ, đến mức tôi gần như không lần ra tung tích. Nếu không phải lần này Trần Quốc Phong chết, e rằng tôi còn phải đợi rất lâu nữa mới tìm .”
Nước mắt Hà Vũ lã chã tuôn rơi, bản năng sợ hãi trỗi dậy, như thể đang chờ đợi một màn tra tấn địa ngục.
Thế Lâm Phỉ chỉ hỏi ta một câu duy nhất:
“Thi thể của Đoạn Nghị đang ở đâu?”
Hà Vũ mạnh miệng, tỏ vẻ không sợ hãi: “Cô không dám tôi đâu. Tôi đã công khai tố cáo trong phòng livestream của Quan Vân Nhược. Chỉ cần tôi xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ bị liên lụy.”
Lâm Phỉ vẫn rất điềm tĩnh, lấy ra vài bức ảnh sinh hoạt đời thường.
Là một cậu bé mặc đồng phục học sinh, trông rất sáng sủa, rạng rỡ.
Cô lần lượt lướt từng tấm, góc chụp ngày càng gần hơn.
Từ lúc đi học cho đến khi đi ngủ — đều có đầy đủ.
Hà Vũ bắt đầu hoảng loạn.
Đối với ta, điều này còn đáng sợ hơn bất kỳ trận đòn roi nào!
“Tiểu thư Lâm tôi sai rồi! Xin tha cho tôi và con trai tôi, tôi hứa sẽ giao hết tất cả những gì Quốc Phong để lại cho !”
Lâm Phỉ vẫn chưa hài lòng với câu trả lời ấy, ánh mắt hiện rõ vẻ sốt ruột.
Cô túm lấy cổ áo Hà Vũ.
“Không phải mấy thứ đó! Tôi hỏi lại lần nữa — Trần Quốc Phong đã giấu thi thể Đoạn Nghị ở đâu?”
Hà Vũ sững người, không hiểu vì sao Lâm Phỉ lại hỏi điều mà ta tưởng đã biết rõ.
“Được thôi! Cô không , để nghe tiếng con trai mình gào thét thử xem sao.”
“Mẹ ơi!”
Người đàn ông bên cạnh Lâm Phỉ đưa cho một chiếc điện thoại, bên trong vang lên giọng non nớt của một cậu thiếu niên, run rẩy đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
“Đừng mà! Tôi … thi thể của Đoạn Nghị chôn ngay dưới nền móng tòa nhà cũ của Tập đoàn Tấn Hải do Kính Hải xây dựng. Tiểu thư, xin … xin hãy tha cho con trai tôi! Tôi sẽ giao toàn bộ sổ sách và tài liệu mà Trần Quốc Phong cất giữ, cả số tiền mà Chủ tịch Lâm chuyển cho ông ấy suốt những năm qua tôi cũng đưa hết cho !”
Tiếng gào thét từ đầu dây bên kia càng thêm thê thảm.
Rõ ràng là Lâm Phỉ vẫn chưa hài lòng.
Hà Vũ hoàn toàn sụp đổ.
“Tiểu thư Lâm rốt cuộc muốn gì mới chịu tha cho con tôi?”
Lâm Phỉ ngồi xổm xuống trước mặt Hà Vũ, ta gào khóc đến ướt đẫm cả mặt, trong ánh mắt chỉ còn lại sự khao khát biết sự thật.
“Tại sao bọn họ lại chôn Đoạn Nghị ở nơi đó?”
“Là do cha quyết định. Ông ta muốn Đoạn Nghị vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
Lâm Phỉ cứ lặp đi lặp lại mấy chữ đó, rồi bất chợt bật — trong đáy mắt lại dâng đầy lệ, chẳng hề có lấy một tia vui vẻ.
“Hay cho một câu vĩnh viễn không thể siêu sinh! Vân Nhược, nghe thấy rồi chứ? Lâm Xuân Phát đúng là kẻ mất hết nhân tính.”
“Tiếp tục đi. Tôi muốn biết toàn bộ chân tướng vụ thảm án diệt môn ngày 17 tháng 7 năm đó!”
Hà Vũ cắn răng, miễn cưỡng kể lại một phiên bản khác của vụ án “717” mà Trần Quốc Phong từng chia sẻ với .
Hoàn toàn khác với những gì cơ quan chức năng công bố khi kết án.
Kẻ thủ ác… không phải là Đoạn Nghị. Trái lại —
ta chính là nhân chứng sống của vụ án đó.
Từ lời kể của Hà Vũ, tôi dần ghép lại quá khứ của Đoạn Nghị.
Mười chín năm trước, một người đàn ông từng có tiền án, trình độ văn hóa không cao, sau khi ra tù thì công việc quét dọn đường phố.
Đoạn Nghị không phải người bản địa, đúng ra, ta chẳng có chút gốc rễ nào ở thành phố này.
Anh ta là “kẻ thế tội” hoàn hảo nhất.
Sáng hôm xảy ra án mạng, Đoạn Nghị vẫn như thường lệ ra đường quét dọn, vô chứng kiến kẻ sát nhân rời khỏi hiện trường.
Lúc ấy, ta hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ đến khi những bản tin rầm rộ khắp nơi, mới biết — ở một khu nhà cũ gần nơi mình sống, có cả một gia đình tám người đã bị sát .
Đoạn Nghị nhớ lại, sáng đó từng va phải một người đàn ông ở đầu ngõ.
Nhưng với quá khứ từng có tiền án, không dám lập tức báo cảnh sát.
Bởi hiểu — chẳng có mấy ai tin một kẻ từng ngồi tù.
Anh từng nếm trải những thủ đoạn ép cung bức cung, nên nỗi sợ ấy không phải không có lý.
Sau một thời gian giằng co trong lòng, cuối cùng vẫn quyết định báo án.
Dù sao thì… đó cũng là một vụ thảm sát lấy đi mấy mạng người.
Chỉ là, không ngờ — mình vừa báo án xong đã như cừu chui đầu vào miệng cọp.
Một đi… không trở lại.
Nữ chủ nhân của gia đình nạn nhân – Lâm Tương Ngữ – việc tại nhà máy vật liệu xây dựng Kính Hải, từng nhiều lần bị con trai ông chủ là Lâm Xuân Phát quấy rối không thành.
Một đêm mưa, Lâm Xuân Phát trong trạng say xỉn đã xông vào nhà , cưỡng bức ta.
Sau khi quen biết Trần Quốc Phong tại một buổi tiệc rượu, Lâm Xuân Phát nhanh chóng kết bè kết cánh với ông ta.
Khi biết Lâm Xuân Phát chính là hung thủ thật sự trong vụ án mạng, Trần Quốc Phong lại không chọn đưa hắn ra pháp luật, không bảo vệ công lý.
Mà ngược lại, ông ta ra giá trên trời để đổi lấy sự im lặng.
“Thời đó điều tra còn nhiều hạn chế, Trần Quốc Phong lại đang cần lập công để thăng chức, ông ta không muốn đắc tội nhà họ Lâm nên đã đổ tội hết lên đầu Đoạn Nghị.”
Đoạn Nghị bị tra tấn suốt nhiều ngày đến chết, tất cả bản nhận tội đều không phải do ta tự nguyện ký tên.
“Trong bản cung khai ghi rằng Đoạn Nghị người cướp của, sau đó nổi lòng tà mà hãm hiếp.”
Chính bản nhận tội đầy sơ hở đó đã khiến ta mang oan khuất, bị ép thành tội phạm.
Đoạn Nghị là người ngay thẳng, Trần Quốc Phong không moi lợi ích gì từ ta.
Nhắc lại chuyện xưa, Hà Vũ vẫn không giấu nổi tiếng nức nở: “Tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Không nhận tiền thì biết gì đây? Quốc Phong bị Đoạn Nghị cắn đứt ngón út, chuyện thăng chức cũng đổ bể. Ra ngoài, chúng tôi vẫn luôn là bị chó cắn khi cứu nó.”
Bạn thấy sao?