20
Vài ngày sau, thành phố S đón một trận mưa lớn kéo dài.
Tôi ngồi trước cửa kính sát đất, lặng lẽ đọc sách.
“Cậu không thể vào trong.”
“Nhị thiếu, đừng khó bọn tôi nữa.”
Tôi bước ra cửa.
Là Lục Tẫn Dã — cả người ướt sũng, áo quần lộn xộn.
Anh bị vệ sĩ ngăn lại.
Thấy tôi xuất hiện, Lục Tẫn Dã không tranh cãi gì thêm, chỉ tôi, vành mắt đỏ hoe:
“Lâm Đông có phải tôi nhốt em ở đây không?”
Tôi , nhàn nhạt đáp:
“Đúng .”
Lục Tẫn Dã như thở phào nhẹ nhõm, giọng gấp gáp:
“Lâm Đông em có muốn rời khỏi đây không? Anh sắp bị đưa ra nước ngoài rồi.”
“Nếu em muốn đi, sẽ mọi cách để đưa em theo.”
Tôi bộ dạng ướt như chuột lột, vẻ mặt chật vật, khẽ :
“Được thôi.”
Mắt Lục Tẫn Dã bỗng sáng lên một chút.
Nhưng ánh sáng đó lập tức tắt đi vì câu tiếp theo của tôi:
“Vậy thì… đang mơ đấy, Lục Tẫn Dã.”
“Trò chơi kết thúc rồi.”
“Anh… đã bị loại.”
Nụ trên môi tôi dần dần mở rộng, mang theo chút tàn nhẫn.
Lục Tẫn Dã đứng lặng trong mưa, từng giọt từng giọt nặng nề rơi xuống người :
“Ý… là gì?”
Ánh mắt tôi ánh lên vẻ mỉa mai:
“Lục Trạch Nam không với sao? Tất cả những buổi livestream của , tôi biết ngay từ đầu.”
“Vậy nên, từ lời tỏ , đến ba ngày ngọt ngào sau đó… đều chỉ là một trò lừa gạt.”
“Anh chưa từng tặng tôi cái bánh nào cả, và tôi cũng chưa từng thích .”
“Những gì tôi , chỉ là để trả thù thôi.”
“Dù sao thì… ván bài này là do và Lục Trạch Nam bắt đầu trước, đúng không?”
Giọng Lục Tẫn Dã run rẩy:
“Em… em biết hết rồi sao?”
Tôi khẽ gật đầu:
“Đúng . Vậy mà hai em nhà họ Lục còn mơ tưởng người khác mình à?”
“Thật là nực .”
Lục Tẫn Dã đứng trong mưa như một cành cây kiêu ngạo vừa bị bẻ gãy.
“Em… hận bọn sao?”
Tôi lại bật :
“Anh sai rồi, Lục Tẫn Dã, tôi không hận .”
“Hận một người… cũng cần đến cảm và sức lực.”
“Tôi chỉ thấy ghét… không, là ghê tởm thôi.”
“Và khi tôi đã trả thù xong rồi, thì với , tôi chẳng còn một chút cảm dư thừa nào nữa.”
“Chỉ đơn giản là… tôi không muốn thấy thêm lần nào nữa. Vậy thôi.”
“Biến đi.”
Tôi dứt lời, xoay người định quay vào nhà.
Nhưng sau lưng lại vang lên tiếng hét của Lục Tẫn Dã:
“Vậy… còn Lục Trạch Nam thì sao? Em có hận ấy không?”
Tôi dừng bước, quay lại , từng chữ từng chữ cất lên lạnh lùng:
“Tôi hận ta. Trong tất cả các người, tôi hận ta nhất.”
“Vì … tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho ta.”
Từ xa vang lên tiếng sấm gầm, mưa bị gió quất xiên thành từng vệt trắng xóa.
Tôi như cảm thấy gì đó, nghiêng đầu sang.
Lục Trạch Nam đứng cách đó không xa, tay cầm chiếc ô đen.
Dáng người cao lớn, tuấn tú, ánh mắt lại mang theo một nỗi bi thương đã đè nén quá nhiều năm.
21
Lục Tẫn Dã lại một lần nữa bị đưa đi.
Trước khi đi, tôi, mắt đỏ hoe, chân thành lời xin lỗi.
Từng chữ một đều thật lòng.
Nhưng tôi chỉ thấy nực .
Khi kẻ ở trên cao rơi khỏi đài vinh quang, biến thành kẻ đi cầu xin trong …
Tất cả cũng chỉ vì họ từng không biết trân trọng từ ban đầu.
Lục Trạch Nam đưa ô cho vệ sĩ, nhận lấy áo khoác từ tay dì Ngô, nhẹ nhàng khoác lên người tôi:
“Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà đi.”
“Đừng để bị cảm.”
Tôi biết… đã nghe thấy.
Nhưng lại vờ như không nghe gì cả.
Câu “đừng để bị cảm” của Lục Trạch Nam,
Cuối cùng lại trở thành lời tiên đoán.
Từ hôm đó, tôi sốt cao không dứt.
Bác sĩ gia đình tới khám hết lần này đến lần khác.
Lục Trạch Nam ngày nào cũng ở bên tôi.
Giúp tôi xoa bóp mu bàn tay bầm tím vì truyền dịch.
Hôm ấy, như thường lệ, lại bưng thuốc đến cho tôi.
Tôi quay mặt đi, tránh.
Giọng Lục Trạch Nam nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy:
“Uống thuốc đi, em sẽ sớm khỏi thôi.”
Tôi ho khan vài tiếng, khàn giọng hỏi:
“Lục Trạch Nam, thật sự… muốn đi theo vết xe đổ của cha mẹ mình sao?”
Tôi thấy tay khẽ run một chút, rồi lại lặng lẽ vỗ nhẹ lưng tôi.
“Không đâu, Lâm Đông… Trước đây là do sai, lúc đó… chưa biết là gì.
Thậm chí còn coi thường, khinh rẻ .”
“Cho nên… mới phạm sai lầm lớn như .”
“Giờ đang học rồi, thật sự đang học cách một người.”
“Chỉ là… xin em, cho thêm chút thời gian, không?”
Tôi chằm chằm vào lớp chăn mềm, khẽ lặp lại câu hỏi:
“Lục Trạch Nam… thật sự muốn trở thành một bản sao của cha mình sao?”
Căn phòng rõ ràng sưởi ấm đầy đủ,
Vậy mà tôi chẳng cảm nhận chút ấm áp nào.
Một hồi lâu, Lục Trạch Nam mới mở miệng, giọng rất khẽ:
“Chờ em… chờ em khỏi bệnh rồi, sẽ để em đi.”
Nghe câu trả lời, tôi gật đầu, nhẹ giọng :
“Được. Nhưng trước đó, em muốn gặp Lâm Ngữ. Em có thứ muốn đưa cho ấy.”
Tôi cuối cùng cũng lần nữa.
Nhưng đôi mắt đỏ hoe của khiến lòng tôi nhói lên, như có từng đường mạch máu kéo theo nỗi đau lan ra khắp người.
22
Giữ đúng lời hứa, Lục Trạch Nam đưa Lâm Ngữ đến gặp tôi.
Sau đó đóng cửa lại.
“Chị ơi, chị không sao chứ?”
“Sao bệnh nặng đến rồi?”
Lâm Ngữ ngồi xuống mép giường, ánh mắt đầy lo lắng.
Tôi ấy.
Nhớ lại cái ngày tôi bị đuổi khỏi phòng chính,
Cô ấy từng đứng trước mặt mẹ kế, lí nhí rằng mình không muốn tranh giành bất cứ thứ gì với tôi.
Và bị ăn ngay một bạt tai.
Từ đó về sau, ấy không dám nữa.
Nhưng lại lặng lẽ đem chăn đến cho tôi, mua mấy món đồ nhỏ ấm áp bày biện phòng tôi như một mái nhà.
Lúc dì Vương bánh ngon, ấy sẽ trộm giấu vài miếng mang cho tôi.
Buổi tối, gõ cửa căn phòng chật hẹp nơi tôi ngủ cùng người giúp việc.
Tình cảm của chúng tôi rất phức tạp.
Tôi từng oán giận ấy, còn ấy thì luôn cố gắng bù đắp.
Tôi muốn đến gần, ấy lại vì mặc cảm mà dè dặt, ngập ngừng.
Cha tôi quanh năm không ở nhà.
Ông ta có vô số phụ nữ bên ngoài.
Không ai, cũng không đứa con nào.
Vì , tôi và Lâm Ngữ như hai chim non lạc lõng trong căn biệt thự rộng lớn ấy.
Dù không cùng máu mủ, vẫn phải tựa vào nhau mà sống.
Có một năm, những cuốn sách về điện ảnh của tôi bị mẹ kế phát hiện rồi xé vụn.
Là Lâm Ngữ âm thầm nhặt lại, cẩn thận dán từng trang, rồi đem đến phòng tôi vào ban đêm.
Hôm ấy, ấy ngồi dưới đất, tựa lưng vào tường, nhỏ:
“Chị ơi, em không thích nơi này… Em với chị… chỉ là công cụ trong tay ông ta.”
“Ông ta chẳng chúng ta, lại muốn khống chế, muốn dìm chúng ta chết trong vũng nước đục này.”
Tôi không đáp, chỉ lật từng trang sách đã dán lại cẩn thận.
“Chị muốn đạo diễn sao?”
Đôi mắt Lâm Ngữ sáng rực lên.
Tôi khẽ gật đầu.
Lâm Ngữ khẽ thở dài:
“Có ước mơ thật tốt… không giống em. Em chẳng biết mình thích gì, cũng chẳng biết muốn gì. Học gì cũng không giỏi. Bản nhạc piano đó, chị đã biết chơi từ lâu rồi, còn em… mãi cũng không học nổi.”
Tôi nhẹ nhàng tiếp lời ấy:
“Ừ, rồi mẹ em cấm tôi không chạm vào đàn piano nữa.”
Chỉ một câu, mặt Lâm Ngữ lập tức đỏ ửng.
Cô cúi đầu vùi mặt vào đầu gối, không thêm lời nào.
Tôi khẽ mỉm :
“Không phải lỗi của em.”
Lâm Ngữ vẫn không lên tiếng.
Tôi vuốt nhẹ trang sách trên tay, thì thầm:
“Lâm Ngữ, hay là sau này em thử diễn viên nhé? Biết đâu tương lai ta còn có cơ hội hợp tác.”
Lâm Ngữ lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời:
“Thật sao? Được! Em muốn đóng phim!”
Giờ đây, chim non ấy… cuối cùng cũng có thể bắt đầu vẫy đôi cánh bay đi.
23
Tôi hoàn hồn lại.
Vẫy tay gọi ấy đến gần, khi Lâm Ngữ lại gần, tôi hạ giọng thì thầm:
“Chị đã chuyển vào tài khoản của em một khoản tiền, khoảng 1 triệu 7.”
Đó là tiền thưởng từ ba ngày “trò chơi” kia.
Lục Trạch Nam biết tài khoản đó là của tôi, không gì, cũng không gì.
Tôi trích một phần, chuyển sang tài khoản riêng của Lâm Ngữ.
Tôi nắm tay ấy lại, ngăn sự kích đang dâng lên:
“Không phải em từng muốn thoát khỏi nhà họ Lâm sao? Muốn học diễn xuất đúng không?”
“Giờ… em có thể rồi.”
Lâm Ngữ ngây ra vài giây, rồi như hiểu ra:
“Cái livestream đó… cái tài khoản đó là của chị?”
Tôi khẽ gật đầu.
Nhớ lại lúc trước, khi ấy vô thấy livestream, từng hỏi tôi một lần.
Lúc đó tôi không giải thích gì, chỉ bảo đừng lo.
Cảm nhận đang ngại ngùng không dám nhận số tiền kia, tôi cắt ngang lời định :
“Chị vẫn giữ lại một phần cho mình.”
Hơn nữa, Lục Trạch Nam cũng đã đưa cho tôi một khoản rất lớn.
“Nhưng em phải giúp chị một việc. Em tìm người, lén gửi một lá thư cho ông cụ nhà họ Lục. Kể rõ hình hiện tại giữa chị và Lục Trạch Nam.”
Giọng tôi rất khẽ.
Lâm Ngữ chớp mắt, không hỏi thêm gì cả, chỉ lặng lẽ gật đầu thật mạnh.
24
Tiễn Lâm Ngữ đi rồi, Lục Trạch Nam lại tiếp tục như mọi ngày — đút thuốc, đút kẹo cho tôi.
Anh không hỏi gì cả.
Giống như… thực sự đang học cách tôn trọng.
Tôi cũng lặng lẽ chờ đợi.
Hai ngày sau, Lục Trạch Nam nhận một cuộc gọi và rời nhà.
Tôi ngồi trong phòng khách, từ chiều chờ đến tận đêm khuya.
Cuối cùng, cũng trở về, mang theo hơi lạnh từ đêm tối.
Anh tôi, trong mắt là sự kìm nén và áp lực.
Chúng tôi nhau rất lâu.
Rồi khẽ thở dài, cầm lấy chiếc chăn trên sofa, bước đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống:
“Sao không đắp chăn, cũng không mặc thêm áo vào?”
“Đã ăn gì chưa?”
“Thuốc hôm nay có uống đúng giờ không?”
Tay tôi đặt trên mép chăn, chỉ cách tay một khoảng rất gần.
“Lục Trạch Nam…”
“Ngày mai em sẽ rời đi.”
“Hành lý tôi đã thu dọn xong rồi.”
Cằm của Lục Trạch Nam căng chặt, như đang cố kìm nén đến cực hạn.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng phút từng giây.
Cuối cùng, như không nhịn nổi nữa, đứng dậy, đưa tay che mắt một lúc lâu rồi mới tôi:
“Lâm Đông đã đồng ý để em rời đi rồi. Nhưng bây giờ em vẫn đang bệnh mà.”
“Tại sao còn phải đi tìm ông nội? Em có biết đã lo đến mức nào không, sợ em xảy ra chuyện đến mức nào không?”
“Em không tin sao?”
Nói đến đây, Lục Trạch Nam mới như nhận ra điều gì, khẽ, đầy xót xa:
“Lâm Đông em đã tính hết cả rồi.”
“Em biết sẽ không để em bị tổn thương dù chỉ một chút, nên ông nội mới có thể lợi dụng em để uy hiếp . Và khi đó, sẽ chẳng thể nào tiếp cận em nữa.”
“Không đúng… từ cái ngày em biết về buổi livestream tỏ , em đã bắt đầu lên kế hoạch này rồi, đúng không?”
“Lấy điều em muốn, trả thù kẻ cần trả thù, rồi cuối cùng rút lui an toàn.”
Tôi cũng bật :
“Phản ứng này mới đúng là Lục Trạch Nam mà tôi quen.”
“Nhưng kế hoạch này vốn dĩ cũng có rủi ro, tôi đã đánh cược.”
“Đánh cược xem cảm cuối cùng của sâu đậm đến mức nào… mà rõ ràng, tôi thắng rồi.”
Tôi và Lục Trạch Nam nhau, như thể vai trò đã hoán đổi.
Người từng ở trên cao — giờ là tôi.
Kẻ từng khom lưng vì — giờ là .
Tôi từng Lục Trạch Nam.
Anh cũng từng tôi.
Chỉ tiếc rằng… chúng tôi chưa từng nhau đúng lúc.
Lục Trạch Nam đứng giữa căn phòng khách rộng lớn, trông như đang chìm dần trong vũng bùn tuyệt vọng, không còn chút sức phản kháng.
Khi tôi xoay người, chuẩn bị lên lầu về phòng, giọng vang lên, mang theo sự mệt mỏi:
“Trước khi đi… bùa bình an… có thể… trả lại cho không?”
Tôi ngẩng đầu , chậm rãi trả lời:
“Không .”
“Đó là thứ tôi quỳ gối cầu xin mà có . Người không có lòng chân thành… không xứng đeo nó.”
Tôi bước từng bước lên cầu thang, như thể đang tái sinh từ tro tàn.
Còn Lục Trạch Nam… vẫn đứng nguyên tại chỗ, như đang tự chôn mình trong nỗi đau, không cách nào thoát ra.
Bạn thấy sao?