17
“Có cái gì để .”
“Nếu nhất định phải , có thể đem kêu em đi chec đi không?”
Thì ra ra những lời ác đ/ộc, có thể nhẹ nhàng như .
Ninh Dịch do dự.
Tôi , “Không có khả năng phải không? Bởi vì cho dù thế nào, thì đó cũng là em .”
Ninh Dịch sắc mặt vốn tái giờ lại càng tệ hơn.
Anh ta hơi hé miệng, lại không thể gì.
Sau đó tôi nghe người ta , Ninh Dịch tay không leo núi té bị thương.
Anh ta không phải người mới, ít nhất có 3-4 năm kinh nghiệm leo núi, ít khi ngoài ý muốn mà bị ngã, bả vai trật khớp, chấn não nhẹ.
Tôi nghĩ chỉ là lời đồn.
Nghiêm Thần là sự thật.
Vài ngày sau, Đổng Điềm Điềm cho tôi xem một đoạn video.
Trong phòng bệnh, Ninh Dịch cúi đầu ngồi trên giường, trên sống mũi có vết bầm xanh tím, gương mặt có nhiều vết trầy dat.
Mẹ ta vừa đau lòng vừa giận dữ.
“Con cố ý?”
“Con không muốn sống nữa?”
“Phương thức bồi thường có rất nhiều, con muốn tra tấn chính mình như sao?”
Ninh Dịch chậm rãi ngẩng đầu.
Anh ta trước mặt mẹ mình, đem tàn thuốc trong gạt tàn nhét vào trong miệng.
Vì quá kinh ngạc mà mẹ Ninh quên cả ngăn cản.
Ninh Hàm ngồi sụp xuống che tai mình thét lớn lên.
Y tá và điều dưỡng chạy vào, cướp lấy gạt tàn trên tay ta rồi vỗ lưng để phun tàn thuốc ra.
Toàn bộ video chỉ mang lại cảm giác hoang đường và buồn .
Đổng Điềm Điềm , vị hôn phu của Ninh Hàm đã giải trừ hôn ước.
Bên nhà trai có người chính trị, rất coi trọng danh dự.
Mất đi hậu trường này, không chỉ chuyện hôn nhân, chuyện ăn của Ninh gia cũng chịu ảnh hưởng.
Hiện tại người trong giới đều biết chuyện này, Ninh Hàm trở thành trò .
Vài ngày sau, tôi xuống lầu đổ rác.
Thấy thang máy đang ở tầng một, tôi chuyển qua đi thang bộ, dù sao cũng chỉ có ba tầng.
Lúc đến lầu hai, tôi bước chậm lại.
Là Ninh Hàm.
Cô ta mang đôi giày cao gót tinh tế, trang phục Chanel, khí thế lúc trước vẫn không suy giảm.
Gặp lại ta, sự sợ hãi tận đáy lòng, bỗng nhiên biến mất không còn nữa.
Cô ta không thể nào giống như trước đây nữa.
Ninh Hàm chặn đường tôi đi.
Tôi đương nhiên sẽ không ngốc đến mức, cho rằng ta tới để xin lỗi.
Cô ta trong khoảng thời gian này đại khái cũng không quá tốt, sắc mặt tiều tụy, giọng điệu vẫn sắc bén như trước, “Thi Nguyên, mày biết không? Tao căn bản không phải bởi vì mày giúp Đổng Điềm Điềm mới bắ/t nạ/t mày.”
“Tao chỉ đơn giản là chán ghét mày thôi.”
“Mày an tĩnh ngoan ngoãn, mày học tập tốt, không chỉ mấy học sinh nam thích mày mà mẹ tao cũng thích mày.”
“Mày biết mẹ tao như thế nào không? Bà ấy tao và mày giống nhau như , có thể nào lúc ở bệnh viện ôm nhầm rồi không.”
“Bà ấy , nếu ôm nhầm thì tốt rồi.”
“Cho nên tao mới muốn huỷ hoại mày, thành tích mày xuống dốc không phanh, mày tự ti sa đọa, so với tao càng không ra gì hơn, mày đoán mẹ tao sẽ còn thích mày không?”
À.
Thì ra là như thế.
Tôi gật gật đầu, “Đúng là người một nhà, đều rất ghê tởm.”
“Ghê tởm người trong nhà mình còn chưa đủ, còn muốn liên lụy người vô tội.”
Tôi đoán Ninh Hàm sẽ thủ.
Cho nên trước tiên nắm chặt túi đựng rác, khi cần thiết có thể ném lên đầu ta.
Túi vừa vỡ, đồ ăn thừa, nước canh, rác rưởi bên trong, sẽ như nữ thần tung hoa mà rơi lên đầu ta.
Mùa hè, hương vị thật không dễ ngửi.
Ninh Hàm sửng sốt một chút, nhanh chóng chuyển sang chế độ chiến đấu.
Xô đẩy nhau, chúng tôi cùng lăn xuống cầu thang.
Tôi thật ra vẫn ổn, tuy rằng rất đau, tốt xấu gì cũng mang giày đế bằng.
Ninh Hàm đỡ mắt cá chân, mày nhíu chặt, rên rỉ thống khổ .
Bỗng dưng, ta ngẩn ra, “Anh trai?”
Nói ra cũng quá trùng hợp, Ninh Dịch cũng đến đây, nghe thấy tĩnh nên chạy đến thang bộ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của tôi và em ta, sắc mặt cũng trầm xuống.
Ninh Hàm như đã tìm chỗ dựa, “Anh ơi, chân em không cử …”
Nhưng Ninh Dịch lại lướt qua ta, cúi người xuống, đem tôi từ mặt đất ôm lên.
“Anh…” Cô ta khó có thể tin .
Ninh Dịch bước nhanh về phía chiếc xe đang đậu bên ngoài, không để ý đến chân ta.
Tôi qua vai Ninh Dịch.
Ninh Hàm ngồi yên, mặt đầy nước mắt.
---
18
Ninh Dịch đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi mà không để ý, chỗ khuỷu tay và vai trầy da nghiêm trọng, chảy m.á.u quần áo dính lên miệng vết thương.
Bác sĩ cắt ra cho tôi, tôi theo bản năng muốn kêu đau, ngẩng đầu, thấy bên cạnh là Ninh Dịch, lại nhịn xuống.
Ánh mắt Ninh Dịch dừng trên vai và tay tôi một lúc.
Lúc bác sĩ thoa thuốc, thì chỉ vào vết sẹo trên đầu gối tôi, “Cái này chắc cũng mới gần đây phải không?”
Ninh Dịch thân thể cứng đờ, hô hấp ngưng đọng.
Vết sẹo này là lúc ta đẩy tôi xuống cầu thang nên lưu lại.
Đúng là chỉ mới gần đây.
Tôi , “Đúng .”
Bác sĩ ngẩng đầu Ninh Dịch, liếc mắt một cái, chỉ điểm tôi, “Cô nên báo cảnh sát, mặt người dạ thú thì cũng là cầm thú.”
Ninh Dịch cúi đầu.
Xử lý xong miệng vết thương, tôi ngồi ở hành lang bệnh viện.
Ninh Dịch chạy vội vàng tới, đưa cho tôi một chai nước khoáng.
Tôi tò mò, “Anh mặc kệ sống chec của em mình sao?”
Qua một hồi lâu ta mới .
“Nó không yếu ớt như tưởng tượng.”
Tôi không có thể nhịn , phì một tiếng.
Ninh Dịch mặt lại trắng bệch.
Điện thoại ta vang lên, thoáng qua, là lên, “An Nguyệt.”
Bên kia gì đó, ta rũ mắt xuống, “Nó đã trưởng thành, nên vì hành vi của mình mà chịu trách nhiệm.”
Sau khi cúp máy, ta tôi hỏi, “Là nó đẩy em à?”
“Nếu tôi phải, bây giờ muốn kiểm tra thương tích, muốn báo án thì sao?”
Giọng ta không chút gợn sóng, “Được.”
Tôi , “Là tôi đẩy ta. Tôi đem túi đựng rác ném lên đầu ta, rồi ta muốn đánh tôi, nên tôi đẩy ta xuống.”
Ninh Dịch chỉ tôi, không gì.
“Anh muốn báo cảnh sát sao?”
Anh ta , “Anh đưa em về nhà.”
Con người đôi khi thật thú vị, giống Ninh Dịch bây giờ , tôi cảm thấy ta thú vị hơn hẳn.
Trong xe.
Tôi cảm thấy chán, tiện tay tháo vật trang trí treo trên kính trong xe.
Có thể đây là đồ vật rẻ nhất trong xe này.
Là một cặp đôi gấu con cầu phúc màu đỏ, tôi đã tặng cho Ninh Dịch.
Khi đó thực lo lắng ta sẽ không thích.
Nhưng ngày hôm sau đã thấy ta treo nó ở trong xe.
Tôi nhớ rất rõ, lúc thấy cả khuôn mặt tôi đã đỏ bừng, thậm chí không dám ta, mắt không chớp phía trước.
Anh ta chuyện với tôi, tôi cũng đáp lại thực nhanh, ra vẻ rất bình tĩnh.
Trái tim đập quá nhanh, đến mức sợ ta nghe , sợ mình sẽ xấu hổ.
Sau lại xuống xe, ấy đuổi theo hỏi tôi, “Em giả vờ không hiểu hay thật sự không hiểu?”
Tôi ngơ ngác không dám trả lời.
Anh ta đợi một lúc, tôi cho rằng ta sẽ không kiên nhẫn, sẽ quay đầu rời đi, thì ta lại nhẹ nhàng nắm tay tôi, “Nếu em không ghét tôi thì tôi đi.”
Tôi có từng qua chưa nhỉ?
Tôi không chống cự sự dịu dàng.
Ninh Dịch thông qua kính chiếu hậu bùa bình an trong tay tôi, ánh mắt hơi hoảng hốt.
Chắc ta cũng nhớ ra rồi?
Tôi nghịch đầu gấu nhỏ, “Anh để ý quyển nhật ký đó như , có bao giờ nghĩ sao tự dưng nó chỉ còn lại vài tờ? Vì sao lại không xuất hiện tên người bắ/t nạ/t?”
Ninh Dịch trầm mặc.
Sau đó mở miệng, “Ninh Hàm lúc đó giải thích là, nó đem những trang cảm thấy ghê tởm nhất xé bỏ, không muốn những người khác thấy.”
“Gượng ép như mà cũng không hoài nghi.”
“Anh mười bốn tuổi đã ra nước ngoài sống, cho đến khi Ninh Hàm học đại học năm ba mới về, nó trong ấn tượng của vẫn là bé hoạt bát lúc nhỏ.”
“Sau này khi thấy tính cách nó có vấn đề, cũng chỉ tưởng nó chịu tổn thương tâm lý mới trở nên sắc bén, mẫn cảm.”
Ninh Dịch thanh âm nhỏ dần, “Giữa em và nó, theo bản năng mà tin tưởng em mình.”
Bạn thấy sao?