Thi Nguyên – Chương 8

15

Đầu tháng 10 là ngày Ninh Hàm đính hôn.

 

Tiệc đính hôn tổ chức ở một khách sạn 5 sao.

 

Vừa lúc, Đổng Điềm Điềm là quản lý của khách sạn, chịu trách nhiệm bố trí tiệc cưới ngày hôm đó.

 

Tôi hai người trong bữa tiệc.

 

Chồng sắp cưới của ta không cao hơn ta bao nhiêu, làn da trắng ngần, cặp kính gọng đen và nụ ngượng ngùng, trông giống kiểu hình học sinh ngoan mà ta coi thường nhất.

 

Ninh Hàm vì phối hợp với chiều cao của hắn mà chỉ mang giày đế bằng.

 

Ninh Hàm ở trước mặt hắn là một  bộ dáng hoàn toàn khác.

 

Tươi ngọt ngào, thường nghiêng đầu hắn, lộ ra sự ngây thơ của thiếu nữ.

 

Nghiêm Thần đi đến bên cạnh tôi, chạm vào vai tôi, “Tất cả đều tốt.”

 

Anh ấy đưa đĩa bánh chocolate mousse cho tôi, nhỏ giọng “Chờ xem kịch vui.”

 

Tôi vào mắt ấy, gật gật đầu, lại ăn một miếng bánh ngọt.

 

“Ngon không?” Nghiêm Thần , nghiêng người che chắn cho tôi ở bên tai tôi nhỏ, “Ninh Dịch phát hiện ra em.”

 

Tôi lướt qua bờ vai ấy, đối diện với ánh mắt Ninh Dịch.

 

Anh ta nhíu mày.

 

Từ góc độ của ta, hẳn là không muốn tôi xuất hiện ở hôn lễ của em mình.

 

Chỉ là ngại vì có nhiều khách khứa, nên không trực tiếp lại đây tìm tôi.

 

WeChat hiện lên một tin nhắn, là Ninh Dịch.

 

Ninh Dịch: Sao em và ta lại xuất hiện ở chỗ này?

 

Tôi đem điện thoại bỏ vào túi, không trả lời.

 

Giọng vui vẻ của người chủ trì hôn lễ vang khắp sảnh: "Sau đây là video minh chứng cho ​​quá trình đương của đôi vợ chồng sắp cưới của chúng ta. Mời các cùng xem trên màn hình lớn!"

 

“Đang phát cái gì thế này?”

 

“Hình như là học sinh, là bạ/o lự/c họ/c đườ/ng?”

 

“Sao đính hôn lại phát cái này? Ai dai ?”

 

“Khoan đã, kìa, người đang đánh hình như là…”

Dưới sân khấu nghị luận sôi nổi.

 

Người chủ trì quay đầu lại, cũng ngốc luôn.

 

Trong video, mặt tôi bị mờ.

 

Nhưng là người đang bạ/o lự/c tôi khuôn mặt lại vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn có những đoạn tin nhắn chèn vào, Ninh Hàm và những chị em tốt của ta chửi rủa tôi thế nào, lập ra kế hoạch xấu xa tra tấn tôi ra sao, cả tên của nhóm chat là “Liên minh bảo vệ chính nghĩa - dẫm nát k/ỹ n/ữ” đều rõ ràng.

 

Người bị tát là tôi.

 

Bị nắm đầu ép phải nuốt tàn thuốc là tôi.

 

Lần đầu tiên đến kỳ sinh lý bị nhục nhã cũng là tôi.

 

Mỗi một chữ, mỗi một việc trong quyển nhật ký, đều chân thật mà phát sinh trên người tôi.

 

Nghiêm Thần chạy lên sân khấu, đoạt microphone trong tay người chủ trì, thẳng vào Ninh Hàm, “Tôi rất tò mò, da mặt dày bao nhiêu, mới có thể ra là người bị ?”

 

Ninh Hàm run rẫy.

 

Cô ta và người nhà ta, vẻ mặt vô cùng xấu xí.

 

Biểu của cha mẹ của vị hôn phu ta trở nên nghiêm trọng, dưới sân khấu, hai bên thân hữu đều khe khẽ nhỏ.

 

“Còn không mau tắt đi!” Cha Ninh ra lệnh cho nhân viên hậu trường.

 

“Đừng thằng nhóc kia có vẻ bình thường, trong gia tộc không có ai mà không lợi đâu.”

 

Đổng Điềm Điềm khoanh tay trước n.g.ự.c , “Tiệc đính hôn xảy ra chuyện gièm pha lớn như , không chừng sẽ chia tay.”

 

Tôi về phía Ninh Dịch .

 

Anh ta như người mất hồn, chằm chằm vào màn hình lớn, cả khuôn mặt như không còn một giọt máu.

---

16

 

Tôi cho rằng tôi sẽ cảm thấy vui vẻ khi rửa oan.

 

Nhưng trên thực tế, tôi lại thờ ơ như người đứng ngoài cuộc.

 

Tối hôm đó, tôi đã có giấc ngủ sâu nhất từ ​​trước đến nay.

 

Ngày hôm sau tỉnh lại điện thoại thì đã là 5 giờ chiều, tôi ngủ gần hai mươi tiếng đồng hồ.

 

Toàn bộ thân thể giống như khởi lại.

 

Nghiêm Thần gọi cho tôi mấy cuộc gọi, Đổng Điềm Điềm cũng gọi hai cuộc.

 

Còn có Ninh Dịch.

 

Tôi tên ta một lúc, sau đó gọi cho Nghiêm Thần.

 

Anh ấy nhẹ nhàng thở ra, “Còn tưởng rằng em bị sao.”

 

“Lo lắng em luẩn quẩn trong lòng à.”

 

“Lo lắng cả nhà như bị điên kia luẩn quẩn trong lòng.”

 

Tôi rửa mặt, ra cửa mua đồ ăn.

 

Trước cổng tòa nhà đứng một hình bóng quen thuộc.

 

Ninh Dịch hơi cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt ta.

 

Trời chiều ngã về tây, kéo dài bóng ta đến chỗ tôi đứng.

 

Thấy tôi xuất hiện, ta mới ngẩng đầu.

 

Trong ánh mắt che kín tơ máu.

 

Tôi lướt qua ta.

 

Giống như một người xa lạ.

 

Trời tối, tôi đứng ở ban công xuống.

 

Anh ta vẫn ở đó.

 

Sáng hôm sau.

 

Vẫn đứng thẳng tắp như cũ.

 

Quần áo và giày đều là ngày hôm qua.

 

Ánh mắt của những người trong tiểu khu ta đã trở nên kỳ quái, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ.

 

Tới buổi chiều, bảo vệ chạy đến đuổi ta đi.

 

Tôi qua chỗ ta đang đứng rồi rời đi.

 

Dự báo thời tiết đêm nay có mưa.

 

Xem ra ta vẫn thức thời.

 

Quả nhiên, 10 giờ đêm, ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm.

 

Một tia chớp xẹt qua phía chân trời.

 

Nước mưa đều đặn rơi xuống.

 

Tôi cuộn người trên sô pha, xem phim cổ trang trên TV.

 

Nam chính rất đẹp trai.

 

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đi đến ban công, đẩy cửa sổ ra xuống dưới.

 

Tôi nhớ tới Ninh Dịch từng , ta sợ sấm sét.

 

Ban đầu tôi không để ở trong lòng.

 

Sấm sét ai mà không sợ, tôi cũng sợ.

 

Không quan tâm là .

 

Kết quả là có một ngày giông bão, mặt và môi ta đều tái nhợt, nắm tay của tôi không buông ra.

Vài tiếng tiếng sấm qua đi, ta đem đầu vùi vào n.g.ự.c tôi.

 

Tôi nhớ rõ, nhịp tim ta rất nhanh, cực kỳ nhanh.

 

Người sợ hãi sấm sét như .

 

Giờ phút này không một tiếng mà đứng trong mưa to.

 

Nghiêm Thần gọi điện thoại tới, “Tên kia còn ở đó à?”

 

Tôi “Uhm” một tiếng.

 

“Bị sét đánh chec càng tốt.” Anh ấy một tiếng, “Có sợ sấm sét không?”

 

“Có một chút.”

 

“Để qua chỗ em.”

 

Anh ấy nhanh chóng cúp điện thoại, như là sợ chậm một chút tôi sẽ cự tuyệt.

 

Tuy rằng có ô, vẫn ướt nửa bên vai.

 

Nghiêm Thần dùng khăn lông lau vai, “Lúc thấy tôi bước vào, mắt Ninh Dịch xanh lòe xanh lét.”

 

“Anh thấy mắt ta?”

 

“Đoán thôi.”

 

Tôi không tỏ ý kiến, “Anh đến đây là để xem mắt ta có xanh hay không?”

 

Nghiêm Thần dừng lại tác, cúi đầu sô pha, “Tối nay ngủ ở đây.”

“?”

 

“Bảo vệ an toàn cho em.”

“…Em cảm giác đến đây em mới không an toàn.”

 

Nghiêm Thần thế mà gật gật đầu, “Em cảm giác đúng rồi.”

 

Tôi khiếp sợ lui về phía sau nửa bước.

 

“Bây giờ không phải bác sĩ tâm lý, cho nên cũng không cần tuân thủ luật lệ không thể đương với bệnh nhân gì gì đó.” Nghiêm Thần tới gần tôi.

 

“Em……”

“Anh……”

 

Tôi ngập ngừng không biết nên cái gì, cầm lấy cái gối trên sô pha để ngăn cách giữa tôi và ấy.

 

Anh ấy lắc đầu, “Khẩn trương cái gì, dù không bác sĩ tâm lý, thì vẫn là chính nhân quân tử.”

“……”

 

Anh ấy từng bước dụ dỗ, “Ban ngày ngủ nhiều như , buổi tối còn ngủ sao?”

 

“Không ngủ thì gì?” Tôi cảnh giác hỏi.

 

“Người trưởng thành có rất nhiều chuyện có thể .” Anh ấy mở điều khiển từ xa, ngồi xếp bằng trên sô pha, “Cùng xem phim đi.”

 

Là tôi đánh giá cao bản thân.

 

Buổi sáng hôm sau, có một chủ hộ trong khu chung cư đem hình ảnh  Ninh Dịch  đăng trong nhóm chat: Ai có thể cho tôi đẹp trai này bị sao không?

 

25#7: Hình như là cầu xin tha thứ.

 

F: Cái này phạm sai lầm lớn cỡ nào đây, mấy đứa trẻ mà sợ luôn.

 

5-3: Chị nào đó ơi, có thể hay không cho ấy câu trả lời chắc chắn, cự tuyệt cũng , đừng để ta đợi nữa, phiền mọi người quá.

 

Vì tránh bị đưa lên tin tức, tôi và Nghiêm Thần đi xuống lầu.

 

Đi đến trước mặt Ninh Dịch.

 

Từ lúc tôi xuống lầu, ánh mắt ta khóa chặt trên người tôi, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia sáng.

 

Tôi , “Anh đứng ở đây, là muốn ép tôi dọn đi sao?”

 

Tiếng ta khàn khàn, mang theo cầu xin, “Anh muốn chuyện với em.”

 

“Cô ấy giải thích với cậu nhiều lần như cậu vẫn không tin, bây giờ tin rồi?” Nghiêm Thần che trước mặt tôi, nắm chặt nắm tay đ.ấ.m mạnh vào mặt ta.

 

Ninh Dịch bị đánh đầu cũng lệch đi.

 

Má trái bằng mắt thường có thể thấy sưng đỏ lên.

 

Anh ta  giống như không có chuyện gì quay đầu qua tôi,  “Nguyên Nguyên, muốn chuyện với em.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...