13
Bầu trời đêm nay có rất nhiều sao.
Tôi đang cầm hoa, bước qua từng ngọn đèn đường.
Khi bước tới cổng chung cư tôi thấy một chiếc Porsche quen thuộc đậu dưới tòa nhà.
Ninh Dịch tựa người vào xe, tàn thuốc giữa kẽ ngón tay sáng đỏ, không rõ nét mặt.
"Trễ như mới trở về." Giọng vang vọng trong màn đêm dày đặc, ánh mắt rơi vào tay tôi, "Hoa là do ta tặng?"
Tôi không trả lời.
"Chắc không phải em đã quên, tôi là trai của em rồi chứ?"
Tôi chớp mắt một cái, nhịn không , "Anh sẽ để một người bắt nạt em trở thành sao?"
Ninh Dịch đứng thẳng người, dụi điếu thuốc trên mui xe, chậm rãi đi về phía tôi.
Tôi cuối cùng cũng thấy rõ mặt ta, đèn đường đổ bóng nhẹ lên bờ mi.
Anh ấy đến gần và đặt thứ gì đó vào tay tôi
Là một quyển nhật ký cũ kỹ.
Tôi mở ra, nhờ vào ngọn đèn mờ nhạt mà đọc nội dung bên trong.
Chỉ còn vài trang rải rác, hơn phân nửa đều bị xé bỏ.
Nhưng những chữ còn xót lại, đều tràn ngập sự bắ/t nạ/t và bạ/o lự/c.
Đầu tôi trở nên choáng váng và không thở nổi.
Quyển nhật ký cách đây 6 năm lại trở lại trong tay tôi.
Buồn nhất chính là nó lại trở thành chứng cứ để Ninh Dịch lên án tôi.
Tôi vẫn không hiểu sao ta lại luôn chắc chắn rằng tôi là người bắ/t nạ/t Ninh Hàm, dù tôi có giải thích thế nào cũng không tin.
Thì ra là vì quyển nhật ký này.
Năm đầu ở trường trung học tôi và Ninh Hàm ngồi cùng bàn.
Mọi người đều tôi và ta trông rất giống nhau, ngồi gần nhau giống như hai chị em .
Ninh Hàm ở dưới bàn huých huých tay tôi còn nháy mắt với tôi.
Mối quan hệ của chúng tôi ngày càng tốt đẹp hơn, chúng tôi để tóc mái giống nhau, đi giày giống nhau và sử dụng những thứ giống nhau.
Lúc đầu chữ viết của ta rất xấu sau lại luyện tập nên ngày càng giống chữ của tôi, đến mức khó có thể phân biệt .
Tôi khi đó vô cùng sợ hãi Ninh Hàm, thậm chí khi viết nhật ký cũng không dám viết tên ra.
Cô ta xé bỏ nội dung có thể lộ ra thân phận, chỉ để lại những trang miêu tả mơ hồ.
Sau đó ném nó trước mặt người lớn bằng chứng để cắn ngược lại tôi.
Sau khi tan rã, ta lấy sách giáo khoa đập vào mặt tôi.
“Giả ngoan thật mệt." Cô ta tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, "Mày có thấy mình giả tạo không?"
“Nếu không phải mẹ tao thích mày tao cũng lười giả vờ với mày."
Mẹ của Ninh Hàm, là phó hiệu trưởng của trường học này.
Ninh Dịch thẳng vào mắt tôi, "Vấn đề này tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu."
"Từ lúc bắt đầu ở bên em, tôi cũng không phải vì trả thù."
"Chỉ là trùng hợp, em là mẫu người mà tôi thích."
"Khoảng thời gian đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi đã nghĩ sẽ chăm sóc tốt cho em, cũng nghĩ về tương lai của chúng ta."
"Là em tôi nhận ra em."
"Sau đó mỗi lần gần gũi em, tôi sẽ thấy hình ảnh em nắm tóc Ninh Hàm, bắt em ấy ăn tàn thuốc.”
"Sẽ thấy hình ảnh em vừa mắng, vừa tát vào mặt em ấy."
Lời của ta, gợi lên ký ức đen tối nhất mà tôi không muốn nhớ lại.
Tôi cắn chặt răng, cả người trở nên lạnh lẽo.
Ninh Dịch xoa xoa mái tóc tôi, "Nguyên Nguyên, món nợ này, sẽ cùng em trả."
Tôi không thèm trả lời.
Bắt đầu chờ mong bộ mặt ta khi biết chân tướng.
---
14
Tôi hẹn gặp mặt với Đổng Điềm Điềm.
Cô ấy đúng thật đã thay đổi rất nhiều, mái tóc dài ngang lưng của ấy đã cắt ngắn, khiến ấy trông trưởng thành và chuyên nghiệp hơn.
Cô ấy ngồi đối diện tôi, ánh mắt hơi né tránh.
Tôi đem ly nước đẩy đến trước mặt ấy.
Cô ấy nhỏ giọng , “Cảm ơn.”
Do dự vài giây, Đổng Điềm Điềm vào thẳng vấn đề, “Tôi đã nghe mọi việc từ Nghiêm Thần, nếu cậu muốn tôi sẽ giúp cậu chứng, năm đó người bắt nạt chúng ta… là Ninh Hàm.”
Tôi đôi mắt màu trà của ấy, cảm thấy hoảng hốt.
Tôi đã nhớ ra.
Bọn họ bắ/t nạ/t Đổng Điềm Điềm, lấy kẹo cao su dán vào tóc ấy.
Đổng Điềm Điềm sợ hãi mà ôm đầu thét chói tai.
Bạn học xung quanh không ai ngăn cản, có lẽ là lo lắng mình sẽ trở thành người tiếp theo.
Tôi chỉ là không , bước lên bắt lấy tay Ninh Hàm, “Như thật quá đáng.”
Ninh Hàm nhíu mày.
Chủ nhiệm lớp đứng ở cửa lớn tiếng hỏi, “Các em đang gì?”
Tay Ninh Hàm trên đầu Đổng Điềm Điềm chưa kịp rút về.
Chủ nhiệm lớp kéo tay ta, đang muốn giáo huấn, đột nhiên ánh mắt thay đổi, “Trên cổ em sao lại thế này?”
Một vết hồng hồng, là dấu hôn của trai ta để lại.
Trên hành lang có rất đông học sinh, chủ nhiệm lớp thở dài , “Mới bao lớn đã không biết tự ái, mẹ em biết thì em phải sao bây giờ?”
Ninh Hàm hung dữ trừng mắt với tôi.
Người bắt nạt Đổng Điềm Điềm đều bị , ngoại trừ tôi.
“Lúc đó chúng ta đứng vây quanh con nhỏ đó nhiều như , lão đầu trọc sao biết mày không tham gia? Mày đi cáo trạng phải không?”
Ninh Hàm cảm thấy là tôi phản bội ta.
Kể từ lúc đó, những việc xảy ra trên người Đổng Điềm Điềm đã chuyển dời qua tôi, mà càng trầm trọng hơn nữa.
Vì cho tôi càng khốn khổ, Ninh Hàm bắt Đổng Điềm Điềm gia nhập gia nhập nhóm của ta, trở thành chị em tốt của bọn họ.
Cô ta ôm cổ Đổng Điềm Điềm, từ trên cao xuống nhaọ tôi, “Cảm ơn mày cứu Điềm Điềm của bọn tao khỏi bể khổ…”
Quán cà phê.
Đổng Điềm Điềm cầm ly nước, vẻ mặt hổ thẹn, “Nhìn thấy cậu bị bọn họ khi dễ thê thảm như , tôi thấy rất khó chịu, nên đã kêu mẹ tôi báo với Sở giáo dục. Nhưng không nghĩ tới lại bị nhà trường á/c ý bẻ cong sự thật, cậu ngược lại trở thành người bạ/o lự/c, bị ép thôi học.”
Cô ấy , “Video năm đó Ninh Hàm bắ/t nạ/t cậu và một phần tin nhắn trò chuyện tôi vẫn còn giữ. Năm đó tôi bị Ninh Hàm và mẹ ta uy hi/ếp…không dám công khai. Nếu cậu phải dùng tôi lập tức gửi cho cậu.”
Bạn thấy sao?