Thi Nguyên – Chương 5

9

Mưa càng lúc càng lớn.

 

Lúc tôi về đến nhà, đã bị ướt như con gà mắc mưa.

 

Lúc định lấy chìa khóa để mở, tôi thấy một đôi giày da nam đặt ở lối vào.

 

Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Ninh Dịch.

 

Anh ta mặc áo đen quần đen, nửa khuôn mặt chìm trong bóng đêm, ánh mắt tôi sâu xa như có nhiều điều muốn .

 

Như có rất nhiều ngăn cách.

 

“Đi đâu?” Anh ta đánh giá quần áo tôi, “Làm bản thân chật vật như .”

 

Chỉ là một vệt nước bẩn do một chiếc xe chạy ngang hất văng lên. 

 

Anh ta tiện tay lấy khăn lông trên ghế sô pha, bước chân dài hướng tới tôi.

 

Tôi có đôi khi thật sự không hiểu ta.

 

Không đúng, tôi từ trước đến giờ đều không hiểu ta.

 

Hận tôi.

 

Tại sao lại phải giỡn với cảm của tôi?

 

Ninh Dịch đem khăn lông đặt lên mái tóc ướt của tôi, nhẹ nhàng lau.

 

Tầm mắt ta dời xuống.

 

Từ đầu đến chân tôi.

 

Vết thương trên đầu gối không xử lý kịp thời, bây giờ dính nước mưa, có dấu hiệu nhiễm trùng.

 

Ninh Dịch hơi nhíu mày.

 

Anh ta duỗi tay bắt lấy tay tôi.

 

Tôi theo bản năng né tránh.

 

Chúng tôi lâm vào sự im lặng kéo dài.

 

“Nguyên Nguyên.” thanh âm Ninh Dịch  rất thấp, “Nếu em giận, có thể đánh lại tôi. Nhưng còn Ninh Hàm, em không nên chửi mắng con bé.”

 

Chửi mắng?

 

“Anh thật đúng là không hiểu biết một chút nào về em mình.”

 

Ninh Dịch  tôi, “Con bé bị ép buộc.”

 

“Cái người gọi là trai đó, là một tên côn đồ, lúc Ninh Hàm còn chưa hiểu chuyện đã cưỡ/ng bứ/c con bé.”

 

“Khi đó trên người con bé thường có các dấu vết xanh tím, nó giấu rất kỹ, không để cho tôi và người nhà biết.”

 

“Em không nên đem chuyện này ra giễu cợt con bé ở nơi công cộng.”

 

“Cưỡ/ng bứ/c? Là Ninh Hàm cho ?” Tôi , “Ninh Hàm lúc ấy lại thích một huấn luận viên tán đả, xanh tím là do luyện tán đả ra, hay là bị trai ta đánh?”

 

“Anh chắc chắn những gì đứa em bi/ến th/ái của là sự thật?”

 

Ninh Dịch không nữa.

 

Sắc mặt ta có chút lạnh, mở cửa rời đi.

 

Tôi lặng người một lúc, đem khăn lông trên đầu ném xuống đất, cởi quần áo đi vào phòng tắm để tắm rửa.

 

Nước ấm thân thể của tôi dần dần khôi phục cảm giác.

 

Tôi đặt tay lên đầu gối.

 

Vết thương sưng lên rất nhiều.

 

Rất đau.

 

Tôi bọc khăn tắm đi ra ngoài, trùng hợp đụng tới Ninh Dịch quay trở lại.

 

Tóc mái ta hơi ướt, trên cánh tay lấm tấm những giọt mưa, đang xách một túi thuốc.

 

Anh ta đi rửa tay, ngồi xổm xuống nắm lấy cổ chân tôi.

 

Sát trùng, thoa thuốc.

 

Đó là một bàn tay rất đẹp, các đốt ngón tay thon dài, bề mặt mịn màng và lòng bàn tay luôn có độ ấm vừa phải.

 

Nhưng, cũng chính đôi tay này.

 

Tôi , “Ninh Dịch, là đẩy tôi xuống.”

 

Ninh Dịch cúi đầu.

 

Tôi không thấy rõ sắc mặt ta.

 

Sau một lúc lâu, ta đứng lên, xoa đầu tôi, “Thứ tư dẫn em ra ngoại thành giải sầu.”

---

10

Ninh Hàm gửi trong group chat của công ty một tấm ảnh.

 

Hoa tươi, rượu vang trắng, đủ loại hải sản.

 

Trên ảnh chụp lộ ra một góc áo sơmi màu xám tro và một chiếc đồng hồ quen thuộc trên cổ tay.

 

Thì ra đêm đó, Ninh Dịch rời đi để dùng bữa với ta.

 

Ninh Hàm: Chị An Nguyệt đã trở lại, mọi người sắp có bà chủ rồi.

 

Trong group chat liên tục chúc mừng.

 

Ninh Dịch cũng có trong group chat, ta không trả lời.

 

Tôi click vào góc phải, rời khỏi group chat.

 

Tôi thuận miệng với Nghiêm Thần chuyện đi chơi ở ngoại thành.

 

Thứ tư là sinh nhật tôi.

 

Sinh nhật 23 tuổi.

 

Tôi từng với Ninh Dịch  đợi lúc thời tiết đẹp muốn đi tới nơi nào có gió để thả diều.

 

Nhưng vẫn không có cơ hội thực hiện.

 

“Không đi với bọn họ, tự chúng ta đi.” Nghiêm Thần , “Tôi dẫn đi thả diều.”

 

Vận may không tệ.

 

Ngày đó trời trong nắng ấm, phong cảnh trên sườn núi rất đẹp.

 

Quan trọng nhất chính là, còn trong thời gian việc nên ở đây không có ai.

 

Nên việc gặp phải nhóm ba người của Ninh Dịch cũng hết sức bình thường.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...