Thi Nguyên – Chương 4

7

Căn hộ tôi ở tầng 3.

Thang máy “Đinh” một tiếng mở ra.

Ninh Dịch chỉ tôi.

Đối với lời tôi chỉ thờ ơ.

Tôi lấy chìa khóa mở căn hộ, Ninh Dịch không theo vào.

Anh ta nhận một cuộc gọi, cảm trong mắt biến hóa, thậm chí không liếc tôi một cái đã quay đầu một lần nữa trở lại thang máy.

Tôi loáng thoáng nghe , đầu kia điện thoại là một giọng nữ.

Tôi vào phòng tắm rửa mặt.

Đờ đẫn khuôn mặt trong gương.

Những người đó , tôi và Ninh Hàm lớn lên có sáu bảy phần giống nhau.

Khuôn mặt, nụ .

Những ngày đen tối nhất, cả mặt mình tôi cũng căm ghét.

Buồn chính là, thời gian sáu năm có thể xóa đi rất nhiều thứ.

Nhưng tôi và ta lại càng ngày càng giống.

Ngày hôm sau.

Tôi đẩy cửa văn phòng của Ninh Dịch, đem hồ sơ đặt trên bàn ta.

Anh ta hơi kinh ngạc, ngược lại thái độ dịu đi, “Em không thoải mái, có thể không tới công ty.”

Tôi , “Là bản kế hoạch lần trước.”

Bị Ninh Hàm dùng cà phê ướt.

Anh ta nhàn nhạt ừ một tiếng, cầm lên lại không lật xem, “Dùng bữa sáng chưa?”

Tôi để ý thấy, tâm trạng ta hôm nay không tồi.

Anh ta vẫn ngồi sau bàn việc, duy trì một khoảng cách với tôi.

Nếu là trước đây, ta sẽ để tôi đứng trước mặt, sau đó siết c.h.ặ.t t.a.y tôi và kéo tôi vào vòng tay ta.

Tôi không chuyện.

Ninh Dịch dừng lại, ngẩng đầu tôi.

Anh ta vừa định cái gì đó thì cánh cửa sau lưng tôi mở ra.

Quần jeans ôm sát, áo sơ mi màu vàng mơ buộc nơ nhẹ nhàng, mùi nước hoa thoang thoảng.

kia vừa xuất hiện, mặt mày ta đều trở nên dịu dàng.

“Em đi ra ngoài đi.” Anh ta với tôi.

Trước khi đi, tôi nghe ta kêu tên ấy, “An Nguyệt.”

An Nguyệt.

Con mèo mà ta nuôi tên Diệu Diệu.

(Editor: Nguyệt và Diệu đều phát âm là yuè)

Khi đó cho rằng chọn tên này vì bé mèo tính cách quá nghịch ngợm, sau khi tiếp mới phát hiện bé mèo rất ngoan, một ngày thì có hơn nữa thời gian là nằm ngủ.

Ninh Hàm châm chọc mỉa mai, “Đừng nghĩ tôi đối với đặc biệt, chị An Nguyệt đã trở lại, cảm thấy tôi sẽ còn thời gian quan tâm sao?”

Ánh mắt ta xuống, nhướng mày , “Đầu gối là chuyện như thế nào? Hay là lúc cái đó quỳ…… Nhìn không ra bên ngoài yếu đuối, lúc cùng với trai lại chịu chơi như .”

Lời của ta khiến cho mọi người xung quanh ý.

Ánh mắt mọi người tôi lập tức thay đổi, loại ánh mắt phán xét, tôi rất chán ghét.

“Không lợi bằng , chụp ảnh giường chiếu với trai lúc 18 tuổi cả trường đều thấy”

Ninh Hàm trừng mắt: “Mày bậy gì đó?”

“Tôi có bậy hay không biết rõ nhất, bức ảnh đó bây giờ vẫn có thể tìm kiếm trên Baidu đấy.”

Các đồng nghiệp bàn tán sôi nổi, có người còn móc điện thoại ra.

Ninh Hàm xanh cả mặt, “Mày……”

Ninh Dịch từ sau lưng ta đi ra, “Thi Nguyên đừng lung tung.”

Tôi ra , ta thực sự tức giận.

Cho nên mới dùng giọng điệu như thế gọi tên tôi.

Anh ta không biết em ngọt ngào, ngoan ngoãn của ta, đã bao nhiêu điều khủng khiếp sau lưng trai mình.

Tôi tiếp tục , “À, khi đó sợ mình sẽ mang thai, vẫn là tôi thay đi mua thuốc.”

“Chát!”

Ninh Dịch tát một cái mạnh vào trên mặt tôi.

Anh ta dùng lực rất lớn.

Thân thể của tôi bị ta đánh lay một chút, gương mặt đau rát.

Ninh Hàm nhiều chuyện quá đáng với tôi như , tôi chỉ mới đáp trả một chút mà thôi.
Chỉ là một chút, đã khiến ta không kiềm cơn giận.

Tôi cho rằng mình đã sớm c.h.ế.t lặng, sẽ không còn cảm giác gì.

Nhưng sự thật, trái tim tôi nặng nề rơi xuống.

Giống như bên dưới là vực sâu đáng sợ, vô số đôi tay ra sức kéo tôi xuống.

Tôi từng người bọn họ.

Quay người rời khỏi công ty.

---

8

Tôi lang thang không có mục tiêu dọc bờ sông.

 

Gió rất lớn, thổi mặt tôi có chút đau.

 

Tôi sờ mặt, đại khái là sưng lên.

 

Ngón tay Ninh Dịch thon dài, lúc nắm tôi rất có lực, lúc đánh tôi cũng như .

 

Tôi đã từng tưởng rằng, ta là người mang tôi ra khỏi vũng bùn.

 

Bầu trời tối sầm và u ám, báo hiệu một cơn mưa lớn.

 

Tôi nhận cuộc gọi điện thoại.

 

Là  bác sĩ tâm lý của tôi gọi tới.

 

Tiếng Nghiêm Thần nhẹ nhàng vui vẻ, phảng phất như ở trước mặt ấy trên đời này không sẽ không còn chuyện gì phiền não, “Gần đây thế nào? Có béo lên chút nào không?”

 

Tôi , “Không có.”

 

“Không có sao?”

 

“Không có.”

 

Anh ấy thở dài, “Sao tên Nguyên, lại không vẹn tròn.”

 

Tôi ghé vào trên lan can, gió sông đem hơi thở  thành phố này thổi đến tôi trước mặt.

 

“Không phải đang đương sao? Bạn trai không vui vẻ chút nào?” Anh ấy hỏi.

 

Tôi cùng ấy quen biết 6 năm, hầu như mỗi sự phát sinh trên người tôi ấy đều biết.

 

Chỉ những chuyện gần đây, tôi chưa cho ấy.

 

Tôi vào mặt sông tĩnh lặng, bị hạt mưa rơi xuống nổi lên từng gợn sóng.

 

“Bạn trai tôi, là trai của người từng bắ.t nạ.t tôi.” Tôi , “Bây giờ, ta xem tôi thành người bắ.t nạ,t, muốn vì em ta lấy lại công bằng.”

 

Nghiêm Thần im lặng một hồi.

 

Có lẽ ấy chưa bao giờ tưởng tượng rằng những điều tồi tệ xảy đến với tôi lại như dòng chảy vô tận không dứt. 

 

“Có đôi khi tôi suy nghĩ, hay là mình thật sự biến thành kẻ đi bắ.t nạ.t, biết đâu sẽ vui vẻ hơn một chút.” Tôi chua chát, “Rõ ràng, người nhiều đêm bị ác mộng đến mức không dám nhắm mắt là tôi mà.”

 

Tôi với bản thân mình phải tỉnh táo, nếu tôi không cố gắng, tôi cả đời này sẽ bị hủy.

 

Vì cái gì kẻ bắ.t nạ.t vẫn sống thản nhiên như , mà tôi lại mỗi ngày sống trong thống khổ dày vò, cả xã giao cơ bản cũng đều khó khăn..

 

Nghiêm Thần tôi phải buông tha chính mình.

 

Quên đi, để bắt đầu cuộc sống mới.

 

Nỗi đau chỉ là nỗi đau, tôi không thể học bất kỳ bài học nào từ nó vì tôi không gì sai cả.

 

Thiếu chút nữa.

 

Nếu Ninh Dịch không có xuất hiện.

 

“Vốn dĩ tôi không muốn nhắc tới.” Nghiêm Thần , “Cô có nhớ Đổng Điềm Điềm không? Cô nhỏ bị bắ.t na.t lúc học cấp 3 đã giúp đỡ.”

 

“Nhớ.”

 

“Mấy ngày hôm trước tôi gặp ây, diện mạo, tuổi tác, quê quán đều phù hợp, chúng tôi quen biết khi đi xem mắt.”

 

“Anh cũng đi xem mắt?”

 

“Khụ, đến tuổi rồi, đơn lẻ bóng.”

 

Vốn dĩ năm đó, người mà đám người kia bắ.t nạ.t không phải là tôi.

 

Đổng Điềm Điềm dáng không cao, có mái tóc đẹp và hơi lắp.

 

Trong tiết tiếng Anh khi giáo viên kêu ấy đọc bài, mấy học sinh nam ngồi bàn sau lớn tiếng nhạo, dùng ngòi bút chọc vào m.ô.n.g ấy.

 

Có một ngày, mẹ ấy dắt ấy tới tìm giáo viên, đứng trước cửa lớp chửi ầm lên.

 

Khi mẹ ấy đi, chủ nhiệm lớp dạy dỗ chúng tôi một trận, cũng không có tìm hiểu sâu.

 

Sau ngày hôm đó, cả lớp không ai chuyện với ấy, không ai muốn ngồi gần ấy.

 

Một vòng bạ.o lự.c học đường chân chính bắt đầu.

 

Trong hộc bàn bị nhét đầy rác rưởi, hộp cơm bị bỏ sâu vào.

 

Cô ấy cúi đầu, bộ dáng muốn khóc lại không dám khóc rất đáng thương.

Đổng Điềm Điềm rất quý mái tóc.

 

Vì thế Ninh Hàm đã dán kẹo cao su lên đó.

 

Sau nữa…… Rất nhiều chuyện tôi đã quên.

 

Quên không biết từ khi nào, Đổng Điềm Điềm thành bè với đám người kia.

 

Mà tôi lại thay thế ấy, thành bạch liên hoa bị chán ghét.

 

Đại khái là vì cơ chế tự vệ, nên những sự đó ở trong trí nhớ tôi rất mơ hồ.

 

“Cô ấy hiện tại thay đổi không ít, có lẽ tôi có thể thuyết phục ấy chứng minh cho .” Nghiêm Thần , “Cô có muốn liên lạc không, tôi giúp .”

 

Tôi suy nghĩ một lúc.

 

“Được.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...