3
Ngắn ngủn mấy chữ, mắt tôi đau đớn.
Thống khổ tưởng quên lại trở lại, một lần nữa quấn lấy tôi.
Ngày hôm sau, tôi nộp đơn từ chức.
Nhân sự nghe xong điện thoại, bảo tôi đem đơn đưa đến văn phòng tổng giám đốc.
Trạng thái của ta vẫn giống như khoảng thời gian trước đây, giống như ra chưa từng với tôi câu kia.
Anh , “Ngồi đi.”
Tôi , “Tôi muốn từ chức.”
Anh ta nhướn mắt tôi.
“Luật lao quy định, những nhân viên trở thành nhân viên chính thức khi muốn từ chức phải nộp đơn xin nghỉ việc cho công ty trước 30 ngày.”
Anh ta thực bình tĩnh, “Nguyên Nguyên, em không đi.”
Tại sao trước đây tôi không phát hiện ra.
Đằng sau ánh mắt chăm là cất giấu sự khinh thường.
Sau khi phát hiện tôi là nhân viên của Ninh Dịch. Ninh Hàm bắt đầu bắt công khai trêu chọc tôi ở công ty, ở nơi công cộng.
Cô ấy ngồi trên ghế cách tôi không xa, bắt chéo chân, đánh giá ngoại hình, kiểu tóc và quần áo của tôi cùng với những đồng nghiệp khác, họ dùng ánh mắt chê bai tôi.
Âm thanh ta không cao không thấp, vừa vặn để tôi nghe .
Mỗi câu trêu chọc của ta, đều khiến mọi người vang.
Cô ta đổ cà phê lên bản kế hoạch mà tôi phải mất hai tuần mới xong, sau đó nhướng mày, nhẹ nhàng bâng quơ mà "xin lỗi, không cầm chắc."
Một mớ giấy trắng bị nhuộm bằng chất lỏng màu vàng nâu, từng giọt chảy xuống.
Tay của tôi, và đôi môi đều run rẩy.
Tôi giơ cao và vung kế hoạch trong tay về phía khuôn mặt dữ tợn đối diện.
Trong đầu trống rỗng.
Nhưng thống khoái không đến như trong dự đoán.
Ninh Dịch cản tay tôi lại.
Lấy tư thái bảo vệ, che chở Ninh Hàm sau lưng.
Ánh mắt ấy…
Biểu cảm ấy…
Đều lạnh nhạt đến tôi sợ hãi.
Tôi kịch liệt thở hổn hển.
Cái trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Ninh Dịch lấy bản kế hoạch trong tay tôi, ta dừng lại trong chốc lát, cuối cùng cái gì cũng không .
Ninh Hàm không còn công khai nhụ.c tôi.
Cô ấy thay đổi cách thức, đỗ kim bấm giấy vào hộp cơm mà thư ký Ninh Dịch đưa cho tôi.
Nhiều người thấy như .
Nhưng không một ai ngăn cản.
Ninh Dịch kéo tay tôi, cầm lấy hộp cơm đi vào văn phòng.
Anh ta đem kim bấm giấy lấy ra từng cái một.
Anh ta chọn rất cẩn thận, cũng rất nghiêm túc.
Lấy ra xong, lại đem hộp cơm một lần nữa đặt trước mặt tôi, giọng điệu vẫn ôn hòa, “Chắc đói bụng rồi.”
Mí mắt tôi run một chút.
Anh ta nâng mặt tôi lên, “Em đã giảm bao nhiêu cân từ khi ở bên tôi?”
Anh ta thấp giọng, “Cái cằm này, chắc đâ.m người còn .”
Tôi vẫn không nhúc nhích.
Anh ta đột ngột nhạo một tiếng
---
4
Tôi không đi .
Tôi cả ngày vùi vào ổ chăn, tắt điện thoại, mở TV ở mức âm lượng lớn nhất, chỉ có như , mới có thể lấn át tiếng ồn trong đầu tôi.
Ninh Dịch có chìa khóa nhà tôi.
Anh ta mở cửa, không nhanh không chậm đi đến mép giường, xốc chăn lên.
Ánh mắt bình tĩnh mà trần trụi mà đánh giá tôi.
Điều hòa đang chỉnh nhiệt độ rất cao.
Nhưng tôi lại cảm thấy rất lạnh, ẩm ướt, bụng dưới đau đớn.
Một lúc sau, cánh tay ta luồng qua đầu gối, đem tôi từ trên giường ôm lên.
Trên khăn trải giường dính một mảng lớn vết má.u
Anh ta dùng chăn bao tôi lại, đặt lên trên sô pha, đi phòng bếp nấu cháo.
Cháo chín, ta ôm tôi trong ngực, từng thìa từng thìa đút tôi ăn.
Tôi bị ta ép phải mở miệng, gian nan nuốt.
Ăn cháo xong, ta đặt cằm lên đầu tôi, dùng bàn tay to lớn mát xa bụng một cách nhịp nhàng.
Bàn tay đó rất ấm.
Đau đớn của tôi cũng giảm bớt.
Tôi mất ngủ suốt đêm, tưởng cứ như mà chìm vào giấc ngủ.
Anh ta đột nhiên mở miệng, “Đau không? Em tôi lần đầu tiên đến kỳ sinh lý, bị các người dùng chân đá mạnh vào bụng, lúc quần em ấy dính má.u lại hùa nhau nhạo, có phải cũng đau giống không?”
Chỉ một thoáng.
Đầu tôi giống như bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh lẽo lan đến tận xương tủy.
Bạn thấy sao?