Thi Nguyên – Chương 11

21

Vài ngày sau.

 

Mèo của Ninh Dịch chec.

 

Buổi sáng còn cọ chân ta đòi vuốt ve, ăn một hộp đồ ăn, tan tầm trở về, thì phát hiện nó nằm trong ổ mèo lặng lẽ ra đi.

 

Ninh Dịch , là chec già.

 

Tôi và ta, đem mèo chôn dưới gốc cây nguyệt quế trong viện.

 

Ninh Dịch nhắm hai mắt, đem trán dán ở trên mu bàn tay tôi, “Diệu Diệu đã ở với 13 năm, trước kia mỗi đêm đều phải giỡn với nó, nó hiếu đến mức ngủ không yên với nó. Sau này nó già rồi, dần dà chạy không nổi, nhảy cũng không nổi, cũng không thích l.i.ế.m lông.”

 

Tôi lẳng lặng nghe, xoa xoa tóc của ta.

 

“Nguyên Nguyên, em có thể ở bên cạnh không.” Anh ta ít khi tỏ ra yếu ớt, “Chỉ hôm nay.”

 

Tôi , “Để tôi rót cho ly nước.”

 

Đi đến phòng khách, tôi nhận điện thoại từ bệnh viện, “Là người nhà Nghiêm Thần phải không? Anh ấy phẫu thuật viêm ruột thừa, cần có người nhà chăm sóc.”

 

Tôi nhíu mày, quay đầu với Ninh Dịch, “Nghiêm Thần bị bệnh, tôi đi xem ấy.”

 

Ninh Dịch trầm mặc, sau đó gật đầu.

 

Tôi tới bệnh viện tư nhân, là phòng bệnh đơn.

 

Nghiêm Thần mới vừa xong giải phẫu, nằm ở trên giường bệnh, rất tiều tụy.

 

Tôi đem giỏ trái cây đặt ở trên tủ đầu giường, “Người nhà?”

 

“Anh và em đều là người không có người nhà.” Anh ấy nghiêng đầu , “Ngoài em ra còn có thể tìm ai nữa?”

 

Tôi hừ nhẹ, “Anhh không phải đã đi xem mắt sao?”

 

“Anh vốn dĩ không muốn đi.” Nghiêm Thần ra vẻ oan uổng, “Chỉ là thấy tư liệu của Đổng Điềm Điềm, cảm thấy quen mắt, nên mới đi xác định một chút.”

 

Tôi vén vạt áo bệnh nhân của ấy lên, hỏi: "Còn đau không?”

 

Nghiêm Thần vội vàng ngăn tay tôi lại, “Em gì?”

 

Tôi chớp chớp mắt, “Nhìn xem vết mổ.”

 

Anh ấy do dự chốc lát, chủ xốc áo lên.

 

Vết mổ bên hông bụng dưới, không dài.

 

Tôi chọc chọc cơ bụng ấy, ấy hút một ngụm khí lạnh, “Phải ý thân thể biết không?”

 

Nghiêm Thần bắt lấy tay tôi, “Đừng sờ loạn, không là vết khâu sẽ bị đứt.”

 

Ban đêm còn phải truyền dịch, tôi ngồi bên cạnh giường cùng ấy

 

Đợi đến 5 giờ sáng, tôi đi mua điểm tâm sáng.

 

Ngày đầu tiên sau phẫu thuật phải cử ăn cử uống , Nghiêm Thần tuy rằng đói, cũng chỉ có thể tôi ăn.

 

Nhưng tôi cũng ăn không nổi.

 

Không có ta, mỗi tháng tôi đều phải chịu đựng một lần tra tấn.

 

Tôi ôm bụng nhỏ, cả người lạnh toát, hỏi Nghiêm Thần xem ấy có túi chườm nóng không.

 

Anh ấy có, sau đó chừa ra nửa bên giường cho tôi, “Đi lên ngủ đi.”

 

Tôi: “?”

 

Anh ấy hất cằm về phía ghế ngồi, “Cái ghế đó vừa cứng vừa lạnh, em nằm trên đó bụng sẽ càng đau.”

 

Sợ miệng vết thương nhiễm trùng, nên điều hòa trong phòng bệnh vặn rất thấp.

 

Tôi thât sự cảm thấy lạnh.

 

Cho nên không kháng cự vài giây, thì đã bò lên giường.

 

Hai người thành niên nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp thật sự rất chật chội.

 

Tôi cố gắng nằm sát mép giường, không đụng tới bụng Nghiêm Thần.

 

Anh ấy tựa đầu, đem chăn đắp lên người tôi.

 

Sau đó bàn tay to duỗi lại đây, phủ lên bụng tôi. Tay ấy rất nóng.

 

Tôi trừng ấy, “Anh gì?”

 

Nghiêm Thần ánh mắt vô tội, “Giúp em xoa bụng.”

 

Tuy rằng…Nhưng là…quả thật rất thoải mái.

 

“Em ngủ một lát.” Tôi thì thầm.

 

“Uhm.”

 

“Động tác nhẹ một chút, cẩn thận miệng vết thương.”

 

“Được.”

 

Mơ mơ màng màng, tôi tỉnh lại.

 

Nghiêm Thần vẫn duy trì tư thế lúc này, tôi , “Bụng con vừa mềm vừa đáng .”

 

Anh ấy dựa vào rất gần, hơi thở muốn dán lên mặt tôi.

 

Tôi đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, sang chuyện khác, “Em ngủ bao lâu…… Sáng nay còn truyền dịch không.”

 

Nghiêm Thần cúi đầu hôn tôi.

 

Tôi trừng lớn đôi mắt, hỏi ấy gì.

 

“Biểu cảm vừa rồi của em giống như là muốn hôn.”

 

Vừa lúc này, hộ sĩ đẩy cửa vào.

 

Tôi hoang mang rối loạn mà nhảy xuống giường.

 

Chạy một mạch vào toilet.

 

Lúc ra khỏi WC, nghe hộ sĩ , “Vừa rồi có một quý ông đứng ngoài cửa thật lâu.”

 

“Quý ông?”

 

“Chắc cũng khoảng nửa giờ.”

 

Tôi vào ô cửa kính dài trên cửa phòng bệnh, chắc hẳn ta đã thấy tất cả.

 

Gặp lại Ninh Dịch là vào ngày Nghiêm Thần xuất viện.

 

Anh ta mang theo một giỏ trái cây và một bó hoa, “Để chở hai người.”

 

Khóe miệng ta có ý , tôi từ ánh mắt ta thấy sự cẩn thận lấy lòng.

 

Đột nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi.

 

“Tôi có phải chưa chia tay với không?” Tôi ta, “Chúng tôi chia tay đi.”

 

“Anh không phải muốn đền bù sao? Thật ra không cần thiết.” Tôi , “Điều duy nhất tôi muốn là khi quay lại công ty việc, tôi không cần gặp lại , cũng không muốn gặp lại em .”

 

Ninh Dịch cúi đầu, đặt giỏ trái cây và hoa xuống, ngón tay run rẩy.

 

Anh ta không đến tìm tôi nữa.

 

Sau này, tôi và Nghiêm Thần kết hôn.

 

Nghe Ninh Dịch và em ta đã đến một quốc gia nào đó ở Châu Âu.

 

Lại nhiều năm sau, tôi định cư ở một thành phố khác, thời gian là một liều thuốc tốt nhất, tôi dần dần quên mất mối quan hệ với họ trong quá khứ, cũng không còn nghe tin tức về bọn họ nữa.

>>> Còn phần ngoại truyện của Ninh Dịch nữa ạ!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...