Lục Tử Minh thấy ta hỏi thế, đâu dám thừa nhận. Nhà họ Lục còn nhiều công việc phụ thuộc vào Tiêu Lễ Hàn, vì Sở Nhan Kiều mà đắc tội với Tiêu Lễ Hàn thì không đáng.
Lục Tử Minh gượng: “Chỉ là ngưỡng mộ thôi.”
Tôi trong lòng “hừ” một tiếng, đúng là gặp phải kẻ mạnh thì sợ cụp đuôi vào.
Tiêu Lễ Hàn nghe xong cũng không có phản ứng gì, tiếp tục bước xuống, đi hai bước lại quay đầu tôi, không biết có phải tôi nghe nhầm không mà giọng ta lúc này có vẻ dịu dàng hơn: “Còn không đi theo?”
Đúng là giỏi diễn xuất, tôi suýt chút nữa bị mê hoặc bởi trò này luôn rồi đấy.
Tôi vội vàng gật đầu, đi theo bên cạnh ấy, cùng bước xuống.
Đi một mạch đến tận bãi đỗ xe, những người đi cùng Tiêu Lễ Hàn đều đã quay về.
Chưa đến gần mà tôi đã bị chiếc xe Rolls-Royce chói lóa cho lóa mắt, là biết xe của Tiêu Lễ Hàn.
Thư ký Lý rất tự giác ngồi lên ghế phụ. Vậy là chỉ còn tôi và Tiêu Lễ Hàn đứng đây, thực sự có chút ngượng ngùng.
Nhìn xung quanh thấy không còn ai ở gần đây nữa, Tiêu Lễ Hàn mới quay người sang đối diện với tôi, những lời càng lúc càng vô lý.
“Chúng ta có một đứa con?”
“Chỉ mới vài ngày mà đã biết có thai rồi?”
Đúng thế, mới có một tuần, sao có thể biết mình có thai , tôi da mặt dày, gì cũng chẳng ảnh hưởng.
Suy nghĩ một chút, tôi rất nghiêm túc đáp: “Có thể là sau này sẽ có chăng?”
Tôi vốn định trêu ấy, không ngờ lại gật đầu, trông rất đăm chiêu: “Cũng có lý thật.”
Tôi: “…???”
“Anh lên xe trước đi, bận việc mà.”
Cửa xe vừa mở ra, Tiêu Lễ Hàn không lên xe ngay mà cứ chằm chằm vào tôi, ý muốn rõ ràng. Nhưng tôi sợ bị thủ tiêu để bịt đầu mối nên không muốn lên xe.
Kết quả là chỉ với một ánh mắt của Tiêu Lễ Hàn, tôi đã bị mấy vệ sĩ vây quanh. Đúng là, có nhiều vệ sĩ thì ghê gớm lắm sao?!
Dưới ánh chăm của đám vệ sĩ, tôi nhanh chóng chui tọt vào xe, không để họ phải giục. Tiêu Lễ Hàn ở phía sau khẽ nhếch môi, trong mắt lấp lánh ý .
Xe chưa khởi , tôi vẫn không bỏ cuộc, lẩm bẩm: “Thực ra không cần đưa tôi về đâu, tôi có thể tự về.”
Tiêu Lễ Hàn nhẹ: “Tôi đã giúp Sở tiểu thư một việc lớn như , không nên cảm ơn tôi sao?”
Nếu đang ám chỉ đến Lục Tử Minh thì cũng đúng, giờ hắn ta chắc chắn không dám phiền tôi nữa. Trùng hợp là tôi cũng có chuyện muốn xác nhận.
Tôi đồng và : “Đúng , khi nào Tiêu thiếu gia rảnh, tôi mời một bữa nhé.”
Tiêu Lễ Hàn ngồi bên cạnh, lên xe là cầm ngay tập tài liệu đã để sẵn bên cạnh lên đọc, vẫn không quên chuyện với tôi.
“Trùng hợp là giờ đang là buổi trưa, muốn ăn gì?”
Tôi hiểu rồi, muốn ăn ngay bây giờ phải không.
“Vậy chúng ta đi ăn món Tứ Xuyên nhé?”
Với tư cách là nhân vật phụ nắm trong tay kịch bản, tôi vẫn nhớ rõ nam chính trong cuốn sách này cũng giống như các tổng tài khác, mắc chứng sạch sẽ và có vài món không thích ăn. Mà Tiêu Lễ Hàn lại không ăn cay.
Nhưng ấy đã đồng ý.
“Được.”
Thư ký Lý ngồi ở ghế phụ, im lặng lắng nghe, trong lòng vô cùng bối rối: “Từ khi nào mà tổng giám đốc Tiêu và Sở tiểu thư lại thân thiết thế này? Mình ở bên cạnh Tổng giám đốc mỗi ngày mà sao không biết ngài ấy đang hẹn hò nhỉ?”
Đột nhiên nhớ lại chuyện lần trước Tiêu Lễ Hàn cầu điều tra vụ hạ thuốc. Lẽ nào lần đó tổng giám đốc Tiêu và Sở tiểu thư đã ở cùng nhau? Dường như ta đã hiểu ra điều gì đó.
Chẳng mấy chốc, tài xế đã dừng xe trước một nhà hàng Tứ Xuyên nổi tiếng. Tôi vui vẻ đi theo Tiêu Lễ Hàn bước vào trước.
“Tiêu thiếu gia có kiêng kỵ món nào không?”
Tiêu Lễ Hàn nhướng mày, : “Cứ chọn món thích.”
Ha, vị tổng tài bá đạo này tôi cảm thấy như mình đang chiều chuộng .
Ấy, không , tôi vội vàng lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ kỳ quặc đó và tập trung vào việc gọi món.
“Vậy chúng ta gọi món thịt bò xào ớt, thịt quay hai lần, lẩu huyết, gà xào ớt, gà Kung Pao… Ừm… Tôi xong rồi, Tiêu thiếu gia xem có muốn thêm gì không.”
Tiêu Lễ Hàn vào thực đơn, có chút hờ hững, sau đó ngẩng lên tôi và từ từ :
“Thêm một phần phổi xào cay đi.”
!! Anh gọi món thì cứ gọi thôi, sao lại tôi gì chứ?
Tôi không chịu nổi ánh mắt trực diện của nên đành quay đầu chỗ khác, trong phòng này cũng chẳng có gì để ngắm cả.
Tiêu Lễ Hàn đột nhiên : “Hay uống chút rượu nhé?”
Tôi lắc đầu: “Tôi chưa từng uống.”
Tiêu Lễ Hàn: “Vậy thử đi.”
Mắt tôi sáng lên: “…Thử thì thử.”
Mỗi món tôi đều dặn nhà bếp cho thêm nhiều ớt, khi đồ ăn mang lên, trong không khí tràn ngập mùi ớt cay nồng.
Khi tôi chuẩn bị mời Tiêu Lễ Hàn thưởng thức, đã gắp một miếng gà xào ớt lên ăn.
Sau đó, đặt đũa xuống và với tôi bằng giọng điệu bình thản: “Thật ra tôi không phải là Tiêu Lễ Hàn thực sự.”
Tôi: “…!”
Tôi có hơi ngơ ngác, đây là tự thú sao? Vậy là ấy thật sự không phải Tiêu Lễ Hàn, chẳng lẽ ấy cũng giống như tôi, từ thực tại xuyên không đến đây?
Tiêu Lễ Hàn rót cho tôi nửa ly rượu.
“Uống thử một chút xem sao.”
Tôi vẫn đang trong cơn sốc, mãi mới lấy lại tinh thần rồi từ từ uống hết nửa ly rượu đó. Cảm giác loại rượu này chẳng có vị gì đặc biệt.
Uống xong, tôi liền hỏi tiếp: “Vậy là ai?”
Chưa kịp hỏi hết câu, ấy đã đáp lời.
“Rất tò mò đúng không?”
Tôi điên cuồng gật đầu, tất nhiên là tò mò rồi.
Tiêu Lễ Hàn khẽ nhếch môi , có lẽ thấy tôi uống mà không có phản ứng gì, lại rót thêm cho tôi một ly nữa.
“Trước hết về đã?”
Không thể nào!! Anh ta sao mà biết tôi không phải là Sở Nhan Kiều thật? Đột nhiên nhận ra người đàn ông này thật đáng sợ.
“Sao biết?”
Tiêu Lễ Hàn: “Đoán thôi.”
Muốn giơ ngón cái lên khen ngợi quá, tôi cảm thấy ấy không chỉ đơn giản là đoán , mà chắc chắn là biết một vài điều gì đó. Chỉ là không muốn ra, chắc sau này tôi phải từ từ tìm hiểu.
“Ồ, nếu đã biết về tôi, thì hãy về đi.”
“Cô chỉ cần biết tôi không phải là nam chính ở đây, những chuyện còn lại để sau này tôi cho .”
Tôi: ??? Thật là, toàn khơi gọi sự tò mò của người khác rồi im bặc như hả?!
Bạn thấy sao?