Không biết có chuyện gì xảy ra, cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Tiêu, đang ở đâu ?”
Nhắc đến chuyện này, Tiêu Lễ Hàn lại nghĩ tới việc bị hạ thuốc, giọng trở nên lạnh lùng: “Khách sạn Ân Lê.”
“Vậy tôi có cần đến đó ngay không?”
“Ừ, mang cho tôi một bộ quần áo.”
…
Khi Thư ký Lý đến khách sạn và giao đồ cho Tiêu Lễ Hàn, một đám phóng viên đã ùn ùn kéo đến, người cầm đầu còn cầm theo một thẻ phòng.
Thư ký Lý không kịp ngăn cản, bị đám người chen lấn xông vào đẩy ra một bên, mắt chằm chằm vào họ đang mở cửa phòng.
Khi đám phóng viên giải trí mở cửa ra, họ đối diện ngay với Tiêu Lễ Hàn đang đứng ở cửa với gương mặt lạnh lùng. Họ đều ngỡ ngàng.
Không phải là Cao công tử sao? Sao mở cửa ra lại là Tiêu thiếu gia?
“Có gì đáng xem không? Muốn vào đây chụp không?”
Đám phóng viên lặng lẽ lùi lại một bước.
“Không, không cần đâu, thì ra là Tiêu thiếu gia.”
Trên cổ Tiêu Lễ Hàn có vài vết mờ mờ, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến chuyện khác, ai dám chụp Tiêu Lễ Hàn chứ? Có chụp cũng không ai dám đăng, có khi còn mất việc.
Ba giờ rưỡi chiều, tôi mới tỉnh dậy. Trong đầu bắt đầu nghĩ lại mọi chuyện, càng nghĩ càng thấy tệ.
Kể từ khi bước vào quyển sách này, mọi thứ diễn ra đều theo đúng kịch bản, gần đây lại xuất hiện một biến số lớn: Tiêu Lễ Hàn.
Cả tôi, một nhân vật qua đường, cũng bị ảnh hưởng, tiếp với nhân vật chính nhiều hơn, và nhiệm vụ của tôi có lẽ sẽ khó hoàn thành.
Nam nữ chính còn chưa kịp bắt đầu nhau, tôi đã lên giường với nam chính rồi.
…
Tiêu Lễ Hàn cũng rất kỳ lạ, mấy lần gặp gỡ cảm giác ta đối với Lâm Uyển Bạch rất lạnh nhạt, hoàn toàn không có cảm giác “bắt nạt rồi ” như trong tiểu thuyết.
Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu!?
Cuối cùng, tôi rút ra một kết luận, có thể là nam chính có vấn đề, biết đâu ta cũng bị đổi “nội tâm.”
…
Kể từ sau chuyện đó, tôi ở nhà vài ngày không ra ngoài, lại gặp phải một rắc rối khác—Lục Tử Minh.
Không biết Cố Nhược Phi đã hứa hẹn gì mà khiến ta một mực đến quấy rầy tôi.
“Sở tiểu thư, ngày mai Cố tiểu thư thời gian không, để tôi mời ăn tối.”
“Sở tiểu thư, mấy giờ tan , tôi có thể đến đón .”
“Sở tiểu thư…”
Biết rõ mục đích của ta đến quen với tôi là gì nên tôi không bao giờ trả lời, mỗi ngày ta không gọi điện thì lại nhắn tin mời tôi đi chơi. Sau khi tôi chặn số, ta còn đổi số khác để liên lạc, thậm chí còn đến công ty chờ tôi.
Cả công ty đều biết công tử nhà họ Lục đang theo đuổi tôi, ông nội Sở cũng nghiêm túc hỏi han khi tôi về nhà.
Tôi phải giải thích rất lâu rằng chúng tôi không có mối quan hệ gì, thậm chí chỉ mới gặp nhau một lần.
Sau một tuần ở nhà, tôi quyết định đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại, không ngờ ta lại xuất hiện.
Tôi dựa vào lan can kính ngoài trung tâm thương mại, hơi khó chịu Lục Tử Minh đang đứng trước mặt mình, bộ dạng mặc vest đen trông rất chỉnh chu.
Một số việc không giải quyết dứt điểm thì thật sự là sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng. Nhưng nơi này không thích hợp để chuyện, tôi đưa ta vào cầu thang bộ.
“Hẹn gặp Sở tiểu thư một lần cũng không dễ dàng gì.”
Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách với ta.
“Anh Lục có thời gian đến tìm tôi, chi bằng về tập trung việc, biết đâu nhà họ Lục sẽ vượt qua cả nhà họ Tiêu.”
Nụ trên mặt Lục Tử Minh thoáng chốc đông cứng lại, theo đuổi bao lâu, Sở Nhan Kiều này đúng là khó tiếp cận, chẳng trách Cố Nhược Phi ấy khó chiều.
Lục Tử Minh tỏ ra vẻ mặt đau khổ, tôi :
“Tôi thật lòng muốn theo đuổi , tại sao không cho tôi một cơ hội?”
Nhìn cái bộ dạng đau khổ vì đơn phương cũng không chấp nhận của ta, may mà trưa nay tôi ăn ít, không thì giờ này đã nôn ra rồi.
Tôi đưa tay vuốt tóc, chằm chằm vào mặt ta, nghiêm túc hỏi: “Thật không? Tôi tưởng Lục thật lòng theo đuổi là Cố tiểu thư chứ.”
Nghe , biểu cảm trên mặt Lục Tử Minh trở nên ngạc nhiên, vì Cố Nhược Phi không muốn người khác biết, nên chuyện ta thích ấy chẳng mấy ai hay.
Tôi thở dài một chút, rồi tiếp tục :
“Đã thích Cố tiểu thư thì đừng có lăng nhăng, không thì cả đời cũng chẳng có người đẹp.”
Biểu cảm trên mặt Lục Tử Minh nhanh chóng trở lại bình thường, ta tôi với vẻ dịu dàng.
“Sở tiểu thư có hiểu lầm gì chăng?”
Đúng là giỏi giả vờ, tôi đã đến mức này rồi mà vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, thì tôi sẽ thêm dầu vào lửa.
Tôi ta, vẻ mặt tỏ ra khó xử:
“Mặc dù Lục rất tốt, cứ đến tìm tôi thế này, tôi sợ Tiêu Lễ Hàn nhà chúng tôi sẽ tức giận đấy.”
Lục Tử Minh: ?? Hai người này còn có quan hệ gì sao?
Đúng lúc Tiêu Lễ Hàn đang kiểm tra trung tâm thương mại, vừa bước xuống cầu thang thì nghe thấy câu này. Giọng đó rất quen thuộc, liền dừng bước đứng lại.
Thư ký Lý và quản lý trung tâm thương mại đi cùng cũng nghe thấy, ánh mắt giao nhau trong không trung, rồi lặng lẽ im lặng.
Lục Tử Minh có chút nghi ngờ, thử thăm dò: “Cô với Tiêu thiếu gia?”
Tôi gật đầu, hạnh phúc.
“Đúng , chúng tôi còn có một đứa con.”
Lục Tử Minh: !!???
Quản lý trung tâm thương mại: !!!Sốc, một tin trời!!!
Lục Tử Minh không thể tin nổi, Tiêu Lễ Hàn thường ngày lạnh lùng, thậm chí còn chẳng buồn chuyện với Cố Nhược Phi, gì có chuyện Cố tiểu thưn ? Anh ta nghĩ chắc chắn Sở Nhan Kiều đang dối để mình.
Tiêu Lễ Hàn thoáng nhếch miệng, đôi chân mày giật giật vài lần, không kìm mà lên tiếng: “Sở Nhan Kiều.”
6
Nghe thấy ai đó kêu tên tôi từ đằng kia, lòng tôi chùng xuống, không lẽ trùng hợp sao.
Nhìn lên cầu thang, còn ai khác ngoài Tiêu Lễ Hàn đang bước xuống từ góc quẹo nữa! Phía sau ta là một đám người, tất cả đều đang chăm tôi.
Tôi cố nặn ra hai tiếng gượng, rồi ta nhiệt : “Anh đến đây gì thế, là đến đón em sao?”
Nói đến mức này rồi, đành mặt dày mà tiếp tục thôi.
Tiêu Lễ Hàn đi xuống, đầu tiên liếc tôi, sau đó quay đầu Lục Tử Minh : “Anh đang theo đuổi ấy?”
Cái “ ấy” này rõ ràng là về Sở Nhan Kiều rồi.
Bạn thấy sao?