Sau phần dâng trà là phần biểu diễn của các ngôi sao nổi tiếng để khuấy không khí, toàn là các ngôi sao hàng đầu, còn có cả một số người nổi tiếng trên mạng livestream chụp ảnh bên cạnh.
Xem một lúc tôi lại thấy chán, thư ký Lưu đến giờ vẫn chưa đến tìm tôi.
“Tiểu thư.”
Nghe thấy giọng , tôi quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc vest màu đen, tôi chắc chắn rằng mình chưa gặp ta trước đây.
“Anh đang gọi tôi sao?”
“Chào , đây là danh thiếp của tôi.”
Tôi nhận lấy danh thiếp và qua, thấy tên là Lục Tử Minh.
Tôi suy nghĩ một chút, hình như nhà họ Lục cũng khá giàu, tôi nhớ này có vẻ là người theo đuổi Cố Nhược Phi, mãi không thành công, nên giờ đến tìm tôi chắc chẳng phải chuyện gì tốt lành.
“Tôi tên là Sở Nhan Kiều.”
“Thì ra là Sở tiểu thư.”
Tôi gật đầu.
“Có việc gì không?”
Lục Tử Minh tỏ ra rất lịch sự.
“Sở tiểu thư xinh đẹp quá nên tôi muốn quen một chút.”
Anh ta si mê nữ phụ, tôi không tin chỉ gặp tôi một lần là ta thay đổi. Tôi cũng đâu có sức quyến rũ đến .
Chắc là nữ phụ bảo ta đến đây, tôi xung quanh không thấy bóng dáng Cố Nhược Phi, thôi thì tốt nhất là rời đi trước. Thế nên, tôi nhét lại danh thiếp vào tay ta và :
“Ồ, bây giờ đã quen biết tôi rồi, tôi xin phép đi trước.”
Nói xong, tôi cầm váy lên và bước đi mất hút, để lại Lục Tử Minh đứng đó, khóe miệng giật giật, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cố Nhược Phi từ xa thấy Sở Nhan Kiều đi mất, liếc mắt Lục Tử Minh và : “Đúng là vô dụng.”
Chưa đợi tiệc cưới kết thúc, tôi đã gọi cho thư ký Lưu và về nhà trước, ở đây thật quá chán, về nhà xem phim còn hơn.
Vài ngày trôi qua bình yên, tôi cũng không rõ cốt truyện của nam nữ chính tiến triển đến đâu rồi, lúc này chỉ mong có một góc toàn cảnh như thần để biết rõ mọi chuyện.
Nói thật thì vai diễn của tôi, một nhân vật qua đường, chắc vẫn còn ở phía sau, gần đây diễn biến cốt truyện tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ biết đi đến đâu hay đến đó.
Điện thoại “ting” một tiếng, thông báo hiện lên trên đầu màn hình. Có tin nhắn của nhóm chat [Đội Ăn Dưa] đến:
Long Hàn Thiên: “Tập hợp nào, tiểu gia có quà cho mấy người đây, đảm bảo sẽ thích.”
Tôi nhanh chóng gõ vài chữ, có chút phấn khích.
“Người mẫu nam từ nước ngoài à?”
Long Hàn Thiên: “Trong đầu toàn mấy thứ gì .”
[Kiều Kiều]: “Vậy là tiền à?”
Long Hành Thiên tin nhắn, im lặng một lúc, phải thừa nhận là tiền đúng là thứ Sở Nhan Kiều thích…
“Không phải…”
[Kiều Kiều]: “Vậy thì tôi không cần, giữ lại mà dùng.”
Có cũng chẳng ích gì.
Long Hàn Thiên đã quen với việc bị Sở Nhan Kiều cho bực mình suốt nhiều năm, nên liền nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Hôm trước tham dự tiệc cưới nhà họ Cao thấy thế nào?”
Chẳng lẽ tôi đã bỏ lỡ điều gì? Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
“Cảm thấy thế nào? Tôi bình thường, họ cũng chẳng có gì đặc biệt.”
[Tô Tô]: “Tôi tới rồi, tôi có một tin đồn lớn.”
Tôi lập tức hào hứng.
“Nhà nào , nhanh đi.”
[Tô Tô]: “Nhà họ Cố.”
Sao lại liên quan tới nhà nữ phụ nữa?
“Nghe ông chủ Cố mấy ngày trước dẫn một đứa con rơi về nhà, đứa con rơi đó lại là con của mối đầu của ông chủ Cố. Năm đó hai người bị gia đình chia rẽ, nghe vừa rồi tại tiệc nhà họ Cao mới nhận ra nhau.”
Trong nguyên tác có đoạn này sao? Cảm giác như ký ức của tôi đang lẫn lộn hết rồi. Làm sao để đánh giá đây nhỉ, đúng là kiểu tiết cũ rích.
Long Hàn Thiên chẳng hứng thú gì với mấy tin đồn này, lơ đãng : “Nhận ra nhau ở tiệc à? Là con nhà nào ?”
[Tô Tô]: “Hình như là một nữ phục vụ.”
…
…
Không lẽ người con rơi đó đúng là người tôi đang nghĩ tới sao?
Chẳng mấy chốc, suy nghĩ của tôi xác nhận. Lúc này, tôi đang ở buổi tiệc của nhà họ Cố, ông chủ Cố cao giọng giới thiệu Cố tiểu thưn mới tìm lại .
Hay lắm, nam nữ chính bây giờ đã môn đăng hộ đối với nhau rồi đấy. Chỉ có điều, ánh mắt của Cố Nhược Phi, nữ chính kiểu này chắc sẽ không chỉ thảm mà còn thảm hơn nữa. Cốt truyện này càng lúc càng thú vị rồi đây.
Nữ chính thấy tôi, liền đi tới chào hỏi.
“Sở tiểu thư.”
Tôi nâng ly nước trái cây, cụng nhẹ với ấy.
“Chào , Lâm.”
Chào hỏi xong, ấy lại bị ông chủ Cố kéo đi giới thiệu, cách ông ấy cưng chiều Cố tiểu thưn mới tìm thấy này, rõ ràng là còn hơn cả Cố Nhược Phi.
Quay đầu lại, tôi thấy Cố lão gia, tức là ông nội của Cố Nhược Phi, đích thân đón Tiêu Lễ Hàn vào trong.
Tôi cảnh đó mà không khỏi thốt lên một câu: -’Nam chính đỉnh thật!’
Khách sạn này cũng chẳng có gì hay, tôi chạy tới một góc sofa để thả lỏng chút. Vừa thả lỏng một chút thì nữ phụ lại dẫn theo nữ chính cùng tay sai Lục Tử Minh đến chỗ tôi.
Thôi rồi, kẻ lười biếng cũng bị ép phải đứng dậy.
Cố Nhược Phi dẫn Lâm Uyển Bạch ngồi cạnh tôi, còn Lục Tử Minh ngồi đối diện, nhiệt hỏi:
“Sở tiểu thư, sao lại ngồi một mình thế này?”
Tôi dịch sang một bên, tránh mặt ta, đáp: “Ồ, tôi không quen đông người.”
Lục Tử Minh: … Sở tiểu thư này ngoài xinh đẹp ra thì chẳng có điểm gì thích, Cố Nhược Phi lại cố bảo theo đuổi ấy.
Cố Nhược Phi nhẹ, không gì, Lâm Uyển Bạch lại lên tiếng,
“Không phải đâu, Sở tiểu thư rất tốt mà.”
Không khí đột nhiên im lặng vài giây.
Cố Nhược Phi bỗng chuyển ánh mắt, tôi chăm và hỏi:
“Sở tiểu thư nghĩ sao về Tiêu thiếu gia?”
Đây là đang thăm dò nhỉ, tôi ấy với vẻ ngờ vực.
“Tiêu thiếu gia là ai?”
Tôi với ấy đầy ẩn ý.
“Tôi thấy trai của Cố tiểu thư cũng không tệ?”
Chẳng phải là đang khiêu khích nhau sao, tôi cũng biết chơi trò này.
Nói đến trai ấy, tôi mới nhớ nam phụ và nữ chính giờ đã thành em, càng thú vị hơn rồi.
Mặt Cố Nhược Phi thoáng biến sắc, lập tức trở lại với nụ .
“Haha, tôi thấy Lục tiên sinh cũng rất tốt, ấy thật sự đẹp trai phong độ.”
Tôi nâng ly nước trái cây lên uống vài ngụm, liếc Lục Tử Minh, có vẻ ta đang vui mừng.
“Vậy Cố tiểu thư cưới ta đi, vừa hay xứng đôi vừa lứa.”
Cố Nhược Phi liếc Lục Tử Minh, ánh mắt ghét bỏ không thể giấu nổi.
“Sở tiểu thư đúng là biết .”
Bạn thấy sao?