Tôi lườm ta một cái, rồi quyết định bỏ qua. Thôi thì chỉ có tiền bạc và đồ ăn là không thể phụ lòng.
“Vậy cứ tập trung ăn đi, đừng vì em xinh quá mà cứ chằm chằm thế nhé.”
Long Hàn Thiên gắp một miếng thức ăn, vẻ mặt không tự nhiên lắm: “Em gì , ai mà thèm em chứ.”
Tôi xuyên vào một nhân vật qua đường tên là Sở Nhan Kiều, bố mẹ ấy đều đã mất từ hơn mười năm trước, bên ngoại thì không thích ấy lắm, chỉ có ông nội là thân thiết.
Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nhà có doanh nghiệp, luôn đào tạo để trở thành người kế nghiệp.
Bản thân cũng rất giỏi giang, cả một đoạn đường trưởng thành trong vui vẻ và hạnh phúc. Tưởng chừng như sẽ là một người qua đường không có gì đáng là gay cấn hay ngập đầy drama, xui xẻo lại nằm ở phần sau của cốt truyện.
Trong cốt truyện, nữ phụ Cố Nhược Phi cho nam chính Tiêu Lễ Hàn uống thuốc kích thích, và dẫn ta đến khách sạn của gia đình nhân vật qua đường là tôi này.
Nên khi nữ chính Lâm Uyển Bạch tìm đến, chính ấy là người dẫn đường.
Đúng là cốt truyện thúc đẩy, người bình thường ở khách sạn sao mà gặp đại gia?
Chính vì chuyện này mà gia đình Sở Nhan Kiều bị Tiêu Lễ Hàn nhắm vào, ra tay đánh sập đế chế kinh doanh bao nhiêu năm của ông nội ấy dựng,cuối cùng sản.
Sau đó thì tôi cũng không biết nữa, vốn dĩ vai diễn của Sở Nhan Kiều rất ít, hoàn thành nhiệm vụ xong thì ấy biến mất, nên chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ, có phải tôi sẽ quay về thực tại không?
Nói đến đây, tôi bắt đầu hăng hái.
“Tút tút tút tút tút tút.”
“Tút tút tút tút tút tút tút.”
Long Hàn Thiên đối diện lại ngẩng đầu lên, tôm hấp nóng hổi trong miệng khiến ta nhăn nhó mặt mày:
“Sở Nhan Kiều, cái nhạc chuông điện thoại cũ rích của em đấy, kêu rồi thì mau nghe đi, nghe khó chịu quá.”
Tôi cầm điện thoại lên và lườm ta một cái nữa.
“Cần gì phải lo?”
Đã đặt cho cái tên này mà còn không nổi nam chính, ấy còn dám chê tôi.
Nhưng mà giờ này quản gia ở nhà gọi gì nhỉ? Tôi nhớ là đã dặn dò trước khi ra ngoài rồi mà.
“Tiểu thư, về nhanh đi, có chuyện xảy ra rồi.”
Tim tôi chợt thắt lại, ông nội xảy ra chuyện sao?
“Ông nội có chuyện gì ?”
“Không phải lão gia, là khách sạn có chút vấn đề, lão gia đã qua đó rồi.”
Tôi đặt đũa xuống và đứng dậy chuẩn bị đi xem sao, dù sao thì đây là người thân duy nhất của nhân vật qua đường này, hơn nữa, ở đây lâu như rồi, tôi cũng có chút cảm.
“Vậy tôi qua ngay.”
Người thân của tôi, Tô Tô, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì , bọn mình đi giúp không?”
Chuyện đến đột ngột quá, cả hai đều tôi.
Mọi người ở đây đều thuộc giới thượng lưu, so với nam chính và nam phụ thì còn kém xa.
“Không cần đâu, chưa biết có chuyện gì, các cậu cứ ăn đi.”
Ra ngoài, tôi liền gọi xe đến khách sạn.
Nhà của nhân vật qua đường này là chủ chuỗi khách sạn trên toàn quốc, trong thành phố này cũng có vài chi nhánh.
Quản gia trong điện thoại cũng không rõ ràng sự việc, chỉ hình như đã sự với ai đó?
Đến khách sạn, nhân viên lễ tân cũng nhận ra tôi, dù tôi Sở tiểu thưng cuộc đời rảnh rỗi vẫn đi loanh quanh đây đó. Có tiền mà không phải đi thì thật tuyệt, kẻ nhàn rỗi mới thấy không cần phải nỗ lực mà cũng vui lắm rồi.
Vì đã gọi cho thư ký Lưu bên phía ông nội trước, nên khi cửa thang máy vừa mở, ta đã đứng đợi tôi ở cửa.
“Tiểu thư.”
Vừa định hỏi ai là người sự, tôi lại bị một cảnh tượng thu hút.
Từ trong phòng bước ra một mặc đồng phục nhân viên phục vụ, cúi gằm đầu, đôi vai run lên không ngừng, chắc là đang khóc, thật đáng thương. Cảnh này trông có vẻ quen quen ấy nhỉ?
“Cô ta là ai ?”
Thư ký Lưu đang chuẩn bị báo cáo hình, bị câu hỏi này của tôi bất ngờ, người trước mặt rồi nhức đầu thêm.
“Là ấy đã đổ thức ăn lên người khách.”
Thực ra cảnh đó là đổ thì còn nhẹ, lúc tới, bộ đồ của khách vừa thay ra, toàn bộ đều bị dính dầu, da có lẽ cũng bị bỏng đỏ.
“Tiểu thư, chúng ta mau vào trong đi, Sở Chủ tịch vẫn còn ở trong đó.”
Tôi gật đầu, không suy nghĩ gì thêm.
Khi mở cửa bước vào, bên trong có vài cậu ấm đang ngồi, ông nội của nhân vật qua đường thì đứng một bên gượng.
Người ngồi trước mặt ông dựa lưng vào ghế, cảnh tượng này sao tôi thấy không thoải mái chút nào.
Khi vào khuôn mặt người đối diện ông nội, tôi giật mình, người này đẹp trai quá. Có chút phong cách của nam thần lạnh lùng. Khí chất này kết hợp với cảnh ngoài kia và đĩa thức ăn kia…
Tôi đột nhiên ngộ ra, chẳng lẽ đây là nam chính? Còn ngoài kia, người tỏa ra khí chất Mary Sue của nữ chính, chính là nữ chính!
Sốc quá đi, các của tôi ơi!
Tôi vô xen vào cảnh lần đầu gặp gỡ giữa nam chính và nữ chính, tôi nhớ là trong tiểu thuyết không phải ở khách sạn này mà?
Không biết ai đó dùng giọng điệu chế giễu đã vỡ sự im lặng trong phòng.
“Đại mỹ nhân nào đến đây ?”
Tôi liếc người đó, rất nghiêm túc : “Vừa mới đến thôi mà đã đến lóa mắt luôn rồi à, không nhận ra tôi à?”
Người kia bị tôi nghẹn lời, tôi không gì thêm, chỉ bước đến chỗ ông nội. Vừa đến gần, ông nội đã kéo tôi đứng phía sau, rõ ràng là muốn bảo vệ tôi.
“Chuyện này là lỗi của chúng tôi, không biết Tiêu Thiếu gia muốn chúng tôi gì để khiến cậu vui?”
Câu này thật sự rất khiêm tốn và mang ý nhún nhường, dù sao thì khách hàng cũng là thượng đế, hơn nữa thượng đế này có gia cảnh hơi lớn thôi.
Tiêu Lễ Hàn không gì, ánh mắt lại thẳng vào tôi, khiến mọi người trong phòng cũng quay lại tôi. Ánh mắt này, chẳng lẽ muốn tôi xin lỗi ta sao?
Thật quá đáng, tôi chưa gì ảnh hưởng đến tiết của cốt truyện, thế mà vừa tới đã bị ta nhắm vào !! Quá vô lý.
Nếu thì tôi đành phải chiều theo thôi, biết sao . Tôi suy nghĩ kỹ rồi bước lên một bước chuẩn bị mở lời. Nhưng ta đã trước, giọng lạnh lùng và dễ nghe.
“Cô là người bị xé bài thi trong kỳ thi đại học đúng không?”
Bạn thấy sao?