Tiêu Lễ Hàn dừng tay, ngẩng đầu lên tôi một cách nghiêm túc: “Có ở đây, em sẽ không sao đâu.”
Tôi hiểu rồi, là thật sự sắp tiêu đời. Vậy ba ngày sau tôi có thể trở về thực tại không?
Tiêu Lễ Hàn băng lại vết thương cho tôi, để không bị đụng trúng vết thương nữa. Sau khi xong xuôi, ấy mới mở lời:
“Kiều Kiều, em còn nhớ sao mà em đến đây không?”
Tôi gật đầu, tất nhiên là nhớ, lúc đó tôi vừa tan , đang băng qua đường thì có một chiếc xe vượt đèn đỏ lao đến. Kết quả là bỗng nhiên cảnh vật thay đổi và tôi xuyên vào sách.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi :
“Ý là em có thể sẽ không về nữa?”
Bởi vì có khả năng tôi đã bị đâm chết rồi. Ngay sau đó, Tiêu Lễ Hàn đã tan ảo tưởng về cơ hồi quay về thực tại của tôi bấy lâu nay.
“Không phải có thể, mà là chắc chắn, cơ thể em ở bên kia đã chết rồi.”
Tôi: “!!!”
Vậy là không về nữa, và ba ngày sau ở đây cũng sẽ không còn gì nữa.
Tiêu Lễ Hàn chỉnh lại áo khoác cho tôi, tiếp tục :
“Thế giới này vì một số thay đổi trong cốt truyện mà sắp sụp đổ, nên phải rời khỏi đây. Chỉ khi nào cốt truyện trở lại đúng hướng, thế giới mới có thể vận hành bình thường.”
9
Hôm nay là ngày thứ 100 kể từ khi Tiêu Lễ Hàn rời đi, trong 100 ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Ký ức của tất cả mọi người trong sách đều biến mất, thời gian quay ngược lại, không ai còn nhớ đến thiên tài thương nghiệp lừng lẫy Tiêu Lễ Hàn. Bao gồm cả tôi.
Ngày đó, sau khi chuyện với Tiêu Lễ Hàn xong, ấy đã nhanh chóng rời đi, đồng thời mới lại ký ức của tất cả mọi người trong sách.
Về việc sao tôi có thể nhớ lại, có lẽ là do cờ mở một chiếc hộp, phát hiện bên trong có vô số viên kim cương, ngọc bích và nhiều loại đá quý quý hiếm khác, cùng với một chiếc khăn tay màu xám.
Bất chợt, tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp ấy.
Cốt truyện trở lại quỹ đạo, Lâm Uyển Bạch lần đầu gặp gỡ nam chính Tiêu Lễ Hàn tại khách sạn, lần này tôi không đi.
Sau đó, trong những buổi tiệc mà tôi buộc phải tham dự, tôi đã gặp lại nam chính Tiêu Lễ Hàn.
Họ trông không giống nhau, và chỉ có mình tôi biết, Tiêu Lễ Hàn của tôi vẫn là đẹp trai nhất.
Tiến triển của nam nữ chính diễn ra khá nhanh, từ đôi oan gia trở thành cặp đôi nhau say đắm, tất nhiên vẫn phải trải qua nhiều thử thách.
Lần này Lâm Uyển Bạch không trở thành con của nhà họ Cố, còn Cố Nhược Phi vẫn tìm đủ mọi cách để đối phó với ấy, trong khi tôi vẫn luôn là người đứng ngoài cuộc, một nhân vật quần chúng xinh đẹp không mấy nổi bật.
Tôi luôn đi theo cốt truyện, vì sợ rằng nếu thế giới lại sụp đổ, Tiêu Lễ Hàn sẽ tan biến hoàn toàn, và cũng vì tôi không còn hứng thú gì nữa.
Nhưng dù , tôi vẫn một việc trái ngược với cốt truyện, đó là kết với nữ chính. May mắn thay, cốt truyện không có gì thay đổi, không biết có phải là do ai đó ở bên kia đang cố gắng sửa chữa không.
Ngày thứ 300 khi cốt truyện diễn ra thuận lợi, tôi – nhân vật quần chúng – cuối cùng cũng nhận nhiệm vụ.
Ban đầu, tôi có chút do dự vì nhiệm vụ này có thể sẽ ông nội tôi, vì đã kết với nữ chính, nam chính chắc sẽ không khó dễ, nên tôi yên tâm thực hiện.
Sau khi nam chính bị hạ dược, tôi dựa theo cốt truyện đến khách sạn chờ Lâm Uyển Bạch. Gặp nhau, ấy rằng nhận cuộc gọi mới đến. Tôi gật đầu, ân cần dẫn đường, những việc sau đó không còn liên quan đến tôi nữa.
May mắn là nhà họ Sở không sản như trong cốt truyện gốc, ông nội tôi cũng khỏe mạnh.
Tôi – nhân vật quần chúng – cũng sống rất tốt.
Mùa đông năm thứ hai sau khi Tiêu Lễ Hàn rời đi. Tôi bắt đầu nghi ngờ ấy đã lừa mình. Nói là người đứng đầu các thế giới, lại sống khó khăn thế sao? Anh ấy đã đi lâu như mà vẫn chưa trở lại.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng ấy đã đến thế giới khác để đương với người khác. Khi ấy trở về, tôi nhất định phải ấy thật nặng mới …
Nam nữ chính kết hôn rồi, nhà họ Sở nhận thiệp mời, tất nhiên tôi phải đến xem.
Hôn lễ lãng mạn đến khó tin, Lâm Uyển Bạch đứng trên sân khấu khóc lóc. Haizzz, có vẻ như ấy không thay đổi chút nào, vẫn thích khóc như trước đây.
Nhưng lần này thì khác, ấy khóc là vì ấy đang thực sự hạnh phúc.
Tôi ghen tị đến mức sống mũi cay cay.
Tiêu Lễ Hàn, nếu không trở về, em sẽ đi lấy chồng đấy.
Ông nội đã sắp xếp rất nhiều cuộc hẹn hò cho tôi, đáng là lại có cả Lục Tử Minh. Tôi không gặp ta, cũng không biết liệu ta đã hết cảm với Cố Nhược Phi chưa.
…
Lại một mùa đông lạnh giá, tuyết rơi dày đặc, một cảnh tượng hiếm gặp, ít nhất là trong nhiều năm qua tôi chưa từng thấy.
Năm nay, tôi không thể tránh khỏi việc hẹn hò nữa, mỗi ngày phải gặp ba người. Bữa sáng, trưa, tối đều giải quyết ở bên ngoài.
Đêm đến, tuyết lại bắt đầu rơi, mặt đất phủ đầy tuyết, mỗi bước đi để lại dấu chân sâu hoắm.
Tôi khoác chiếc áo dày từ nhà hàng bước ra, đếm ngón tay rồi nhận ra rằng ngày mai phải gặp bốn đối tượng hẹn hò. Thời gian này bận rộn đến nỗi tôi không có thời gian nghĩ về Tiêu Lễ Hàn nữa.
Khi đi ngang qua một cái cây, tuyết rơi xuống cổ áo khiến tôi rùng mình, rồi nghe thấy có người gọi từ phía sau:
“Nghe có người nhớ mà.”
Tôi quay lại, thấy người ấy đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khoác áo khoác đen.
Anh ấy mỉm tôi, khẽ mở miệng vài từ, âm thanh không lớn, tôi nghe rất rõ.
Anh ấy : “Anh rất nhớ em.”
Mắt tôi nóng lên, tôi chạy đến ôm chầm lấy , ôm chặt như ôm cả thế giới của mình.
Tiêu Lễ Hàn cũng ôm tôi thật chặt, hỏi: “Hôm nay em có hơn chút nào không?”
HẾT
Bạn thấy sao?