Thi Đại Học Và [...] – Chương 10

Thôi , sau này thì sau này , cũng không đến nỗi nào… Đùa thôi, tất nhiên là tôi tò mò rồi. Nghe một nửa câu chuyện đúng là khó chịu quá, rốt cuộc ta là ai?

Nhưng mà, sao rượu này lại ngon thế nhỉ? Trước đây uống rượu lúc nào tôi cũng thấy đắng, mà rượu này chẳng đắng chút nào.

“Rượu này ngon quá đi.”

Bất tri bất giác tôi đã uống cạnhết hai chai rượu. Tôi cầm chai rượu lên đầy tự hào mà khoe với Tiêu Lễ Hàn.

“Tiêu Lễ Hàn, xem tôi uống rượu giỏi thế nào… ợ.”

“Tiêu Lễ Hàn, sao lại biến thành hai người rồi?”

Tôi lắc lắc đầu, quả thực là trước mặt tôi có hai Tiêu Lễ Hàn. Tôi đứng dậy, thử chụp lấy một trong hai, lại chụp trúng không khí.

“Ơ, còn biết bay nữa.”

“Nhan Kiều, em say rồi.”

Say rồi à, đúng nhỉ, tôi đang uống rượu mà.

Tôi lập tức buông ra, quay người xách túi lên và đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm: “Tôi say rồi, tôi muốn về nhà.”

Tiêu Lễ Hàn đi theo sau, thấy tôi sắp ngã liền đưa tay đỡ.

Anh vừa đỡ Sở Nhan Kiều đang dặt dẹo bước ra khỏi nhà hàng vừa suy nghĩ : ‘Cô ấy thông minh thật, say rồi mà còn biết đòi về nhà.’

Đi một lúc, tôi bắt đầu mệt và không muốn đi nữa. Cảm nhận có ai đó đang đỡ mình, tôi liền ôm chặt lấy người đó, ngước lên ta với ánh mắt đầy ấm ức: “Tôi chóng mặt quá, đi không nổi nữa.”

Tiêu Lễ Hàn có chút cứng người, ít ai dám chạm vào như , lần trước cũng chỉ là một sự cố, tất nhiên tâm trạng bây giờ không giống khi đó.

Cuối cùng, Tiêu Lễ Hàn bị đôi mắt to tròn long lanh của tôi khó xử, không còn cách nào khác, đành bế tôi ra ngoài. Còn tôi thì tìm thứ gì đó vừa ấm áp vừa vững chãi để tựa vào nên ngoan ngoãn nằm yên.

Thư ký Lý do dự hỏi: “Tiêu thiếu gia, chúng ta đưa Sở tiểu thư về đâu?”

Đưa về đâu? Hình như chưa ai điều tra xem nhà ấy ở đâu cả.

Tiêu Lễ Hàn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Anh đi tìm hiểu xem nhà họ Sở ở đâu.”

Vài giây sau, lại : “Thôi, đưa thẳng về Ngự Uyển.”

Ngự Uyển là khu biệt thự hàng tỷ, những người ở đó đều là giới siêu giàu, và Tiêu Lễ Hàn cũng có một căn biệt thự riêng tại đó.

Khi đến Ngự Uyển, tôi đã ngủ say. Tiêu Lễ Hàn thấy tôi ngủ ngon, liền nhẹ nhàng bế tôi vào trong. Nhưng khi đặt tôi xuống giường ở phòng ngủ phụ, lại không thể rút tay ra vì tôi đã kẹp chặt bằng đôi chân, tư thế này thực sự khá khó xử.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi lại cứ tưởng là đang ôm Đại Bạch của mình, liền lẩm bẩm và ôm chặt hơn: “Đại Bạch, ngủ chung với chị nhé.”

Tiêu Lễ Hàn cúi đầu hỏi nhỏ: “Đại Bạch là ai?”

“Nhan Kiều, em xem là ai.”

Là ai nhỉ?

Tôi ngẩng đầu lại gần khuôn mặt , kỹ, khoảng cách chỉ còn vài centimet.

Wow, là một chàng đẹp trai, thế nào cũng không bị lệch hình ảnh như lúc nãy nữa, tôi nhận ra ta. Mùi rượu ngọt ngào thoảng ra từ miệng, tôi thốt lên: “Là Tiêu Lễ Hàn.”

Nói xong, tôi vào đôi môi gần trong gang tấc, rồi hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Tiêu Lễ Hàn ngạc nhiên lần nữa, rồi khẽ .

Sau đó, tôi dường như đã chìm vào giấc ngủ, ngủ rất ngon.

7

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trong một căn phòng lạ, cúi đầu , may quá… vẫn còn mặc đồ của ngày hôm qua.

Để tôi yên tĩnh một chút, nhớ lại chuyện hôm qua.

Hôm qua là đi ăn với Tiêu Lễ Hàn, sau đó uống rượu, rồi tôi say… Anh ta chắc không để tôi nằm ngoài đường đâu nhỉ? Vậy đây chắc là nhà ta.

Mở điện thoại ra xem, đã 11 giờ rồi, may mà hôm qua tôi đã báo với ông nội là đi tìm Tô Tô, nếu không bây giờ ông ấy chắc đã lo lắng lắm.

Ra khỏi phòng, tôi mới kỹ ngôi nhà này, nội thất chủ yếu là tông đen trắng, mỗi món đồ đều toát lên vẻ sang trọng của chủ nhân, chung là rất giàu có, đúng chất của một cuốn tiểu thuyết tổng tài.

Nghe thấy tiếng từ phòng bên cạnh, tôi gõ cửa rồi bước vào.

Tiêu Lễ Hàn đang ngồi trước máy tính việc, chiếc áo sơ mi đen kết hợp với quần tây đen, tinh tế và quý phái. Kì lạ, gần đây sao tôi cứ thấy Tiêu Lễ Hàn ngày càng đẹp trai hơn ấy nhỉ?.

Thấy tôi bước vào, Tiêu Lễ Hàn lập tức tắt máy tính, có vẻ như ta vẫn có lương tâm, đêm qua không để tôi ngoài đường.

Anh ngẩng đầu tôi rồi : “Dậy rồi à?”

Tôi suy nghĩ mãi, ký ức đêm qua vẫn không đầy đủ, phần sau hoàn toàn không nhớ gì, nên cẩn thận hỏi:

“Đêm qua phiền rồi, tôi có gì không đúng hay phiền phức cho không?”

Tiêu Lễ Hàn nhướng mày, đứng dậy đi đến đối diện tôi, với giọng điệu đầy ẩn ý mà hỏi lại: “Không nhớ gì à?”

Tôi lắc đầu, đúng là không nhớ gì cả, hóa ra tôi uống say đến quên luôn.

Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Lễ Hàn cúi xuống tôi, giọng đầy quyến rũ vang lên bên tai: “Để giúp em nhớ lại nhé.”

Tôi nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi: “Nhớ… nhớ lại thế nào?”

Vừa dứt lời, tôi thấy Tiêu Lễ Hàn mỉm gian xảo, chưa kịp phản ứng thì đã cúi xuống hôn lên môi tôi.

Tôi: !!!!!!!!

Mặc dù chúng tôi đã những chuyện còn xa hơn thế, đây vẫn là nụ hôn đầu của tôi đấy!

Tiêu Lễ Hàn: “Sao thế? Nụ hôn đầu à?”

Ý gì đây!? Câu này nghe sao mà kỳ cục thế nhỉ?!

Tôi nhíu mày hỏi: “Sao? Anh đã hôn nhiều người rồi à?”

Tiêu Lễ Hàn: “…”

Hình như đây cũng là nụ hôn đầu của ấy, không, nụ hôn đêm qua mới là lần đầu.

Tôi lặng lẽ lùi lại một bước để giữ khoảng cách, biểu cảm của ấy là tôi biết đây cũng là lần đầu của ấy, tôi tiếp tục : “Cứ tưởng giỏi lắm cơ.”

Ai ngờ ấy lại đột nhiên một câu tôi không hiểu đầu đuôi ra sao.

“Đại Bạch là ai?”

Sao ấy lại biết về Đại Bạch nhỉ, chẳng lẽ hôm qua tôi đã gì đó?

“Chỉ là con búp bê lớn ở nhà của tôi thôi, sao biết ?”

Tiêu Lễ Hàn: “Hôm qua nghe em lẩm bẩm đấy.”

Tôi ngượng ngùng: “Hôm qua phiền rồi, lần sau để tôi mời ăn cơm.”

Tiêu Lễ Hàn tôi với vẻ suy tư, tôi chợt nhận ra, liền ngay: “Sẽ không phải như hôm qua đâu.”

Nói đến hôm qua…

Nếu ấy không phải là nam chính, liệu ấy Cố tiểu thưn bị nữ chính hấp dẫn không? Vậy thì nhiệm vụ của tôi phải sao?

“Anh nghĩ gì về Lâm Uyển Bạch?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...