1
Đã một tháng kể từ khi tôi xuyên qua, đến với thế giới tạo nên bởi bàn tay của con người.
Cô xinh đẹp này đã mất hết cả cha lẫn mẹ, sống độc một mình, ông nội ấy lại rất giàu có.
Hiện giờ là khoảng thời gian căng thẳng vì đã sắp đến kỳ thi đại học quan trọng nhất của đời người. Và đây cũng chính là lúc rắc rối bắt đầu.
Trẻ lại vài tuổi và cảm nhận lại kỳ thi đại học một lần nữa, tôi cảm thấy khá phấn khích.
Tôi phải theo như trong nguyên tác, thi đậu vào trường đại học tốt nhất của thành phố. Nhưng với “chất lượng” kịch bản thế này, chắc tôi cũng không cần phải nỗ lực quá nhiều. Nhưng rồi điều không ngờ tới đã xảy ra.
Đúng là xui xẻo hết chỗ !
Khi đang thi, đứa ngồi trước mặt tôi đột nhiên phát điên, đứng dậy xé rách bài thi của tôi.
Đúng , nó xé bài thi của tôi chứ không phải của nó!! Có bị điên không cơ chứ?
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện cũng đã rồi.
Tôi cầm lấy tờ giấy thi bị xé nát thành nhiều mảnh, mặt mày ngơ ngác và không thể tin nổi, cảm giác như sắp ngất đi vì tức giận, rồi sau đó chỉ muốn xé luôn tên thủ phạm ra chuyện này ra thành nhiều mảnh.
Kẻ đó xé bài thi của tôi rồi lại ngồi xổm xuống đất ôm đầu kêu “Aaaahhhhhh,” khiến giám thị phải chạy đến.
Tôi đặt bài thi xuống, tiến tới trước mặt nó và nắm lấy mái tóc ngắn của nó mà giật mạnh.
“À à à cái gì, tao sẽ xé xác mày luôn! Bị điên à? Có bệnh thì xé bài của mày đi chứ, sao lại xé bài của người khác?!”
Giám thị kéo tôi ra, một người kéo tôi, một người còn lại kéo cả nó ra.
“Em bình tĩnh lại, đây vẫn còn đang trong thời gian bài thi mà, em tiếp tục bài, mọi chuyện còn lại để thầy xử lý.”
Đúng rồi đúng rồi, không thể ảnh hưởng đến người khác. Tôi hít thở sâu hai lần rồi ngồi xuống để lấy lại bình tĩnh, mà thực ra thi cử gì nữa, đa số người thi đã bị thu hút bởi chuyện này rồi, không thể , phải hòa bình độc lập, hòa bình độc lập.
Hòa bình cái khỉ gì nữa mà hòa bình!
Tôi cầm lấy bút với sự căm hận. Nhắc nhở bản thân mình đây chỉ là một câu chuyện mà thôi, là kỳ thi đại học của một nhân vật qua đường, không phải thật sự là kỳ thi của tôi, không sao cả không sao cả.
Kết cục là thầy xin phép lãnh đạo, để tôi viết lại bài thi và gia hạn thêm một chút thời gian.
Dù có chút rắc rối giữa chừng dù sao kết quả vẫn trọn vẹn. Tôi thành công đậu vào trường đại học tốt nhất của thành phố.
Theo dòng thời gian của câu chuyện, còn lâu lắm nam chính và nữ chính mới gặp nhau.
Đây là một cuốn tiểu thuyết khá drama, giống như nhiều truyện khác mà tôi đã từng đọc qua.
Nam chính là đứa con cưng của trời, gia đình giàu có vô đối, ba đời kinh doanh, còn bên ngoại thì quan chức, đúng kiểu “trắng đen đều nắm trong tay.”
Nữ phụ tất nhiên là con của gia đình thân quen với nhà nam chính rồi, ấy đến chết đi sống lại, không lấy ấy thì sẽ không cưới ai khác.
Nhưng vì nam chính để ý nữ chính nên nữ phụ bắt đầu nhắm vào nữ chính và đủ trò.
Nữ chính thì khá bình thường, kiểu người như một đóa hoa nhỏ thuần khiết.
Có phải bạch liên hoa hay không thì tôi cũng không rõ, chỉ biết rằng gia đình nữ chính khá nghèo, bố bị tai nạn nằm liệt giường, mẹ phải thêm đủ nghề để lo cho ấy đi học. Nữ chính thường đi thêm và nhờ đó gặp nam chính, hai người trải qua đủ thứ gian khổ rồi cuối cùng hạnh phúc bên nhau.
Thi xong thì thường sẽ đi ăn mừng giải tỏa căng thẳng những ngày vừa qua. Tôi và vài người thân đang ăn lẩu vừa ăn vừa chuyện.
“Hahaha, nghe khi thi đại học bài thi của cậu bị xé phải không, hahaha.”
Tôi người đối diện đang đến ngặt nghẽo mà không nên lời, chuyện này có gì buồn lắm sao?
Nhớ lại hôm đó khi thi mà bị xé bài thi, vừa ra khỏi trường thì tôi đã bị các phóng viên kéo lại phỏng vấn, mic của họ thì gần như muốn nhét thẳng vào miệng tôi luôn .
“Em có quen người ngồi trước không?”
Tôi chỉ trả lời: “Sao em có thể quen một người thần kinh như .”
Phóng viên: “Vậy tại sao ta lại xé bài thi của em?”
Tôi: “Xin lỗi, cái này chị nên đi hỏi ta, em chỉ là người bị thôi.”
Phóng viên: “Vậy cuối cùng giải quyết thế nào, chuyện này có ảnh hưởng đến bài thi của em không?”
Tôi: “Có ảnh hưởng chứ, cảm ơn thầy cảm ơn lãnh đạo đã cho em thời gian để viết lại bài thi.”
Tôi ăn một miếng thịt bò nhúng lẩu, người khác lại : “Sao lại có người xui xẻo như cậu chứ, hahaha.”
Cũng đúng, tôi đã xuyên không mà còn gặp phải chuyện này.
Người thân của tôi gắp cho tôi một miếng thịt, tức giận :
“Mấy người đừng nữa, ai gặp chuyện này mà không tức chết, tốt nhất là đừng để tớ gặp tên đó.”
Tôi gắp cho ấy một miếng khoai tây.
“Sẽ không gặp đâu, hắn ta không đậu đại học rồi.”
2
Thời gian trôi qua nhanh, ba năm rồi, không biết nam chính và nữ chính thế nào, tôi, nhân vật qua đường này, càng ngày càng đẹp ra.
Mặt trái xoan, lông mi dài, đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người, làn da trắng như tuyết, thân hình còn cực kỳ quyến rũ, đúng chuẩn một mỹ nhân quái.
Nhưng hôm nay, cốt truyện cuối cùng cũng bắt đầu, tất nhiên chẳng liên quan gì đến tôi – một nhân vật qua đường.
Theo như cốt truyện, tối nay nữ chính sẽ đi việc tại một khách sạn, còn nam chính thì đang tổ chức tiệc ở đó.
Giữa đám đông, cờ nữ chính bưng đồ ăn và đổ hết lên người nam chính, sau đó là những pha kéo đẩy nhau, và cuối cùng là nam chính ý đến ấy.
Nam chính thấy ấy vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, dù gặp nhiều khó khăn vẫn kiên cường, khác hoàn toàn với những mà ấy từng gặp trước đây.
Rồi phát hiện ra nữ chính cũng học cùng trường đại học với mình, hai người qua lại ghét đan xen, tổng kết lại là chuyện “Tổng tài bá đạo tôi.”
Ôi trời, drama thật sự, kiểu tiểu thuyết này tôi đã không thèm đọc từ cấp hai rồi. Và bây giờ, nhân vật qua đường như tôi đang chăm chỉ ăn cơm!
“Kiều Kiều, sao em lại có vẻ mặt như vừa nuốt phải muỗi thế, ảnh hưởng đến bữa ăn của rồi đấy.”
Bạn thấy sao?