11
Bà nội vừa dứt tiếng chửi, một viên đá đã bay thẳng trúng đầu nhị thúc. Hắn bị đau nhảy dựng lên, tức giận quát:
“Ai ném thế?”
Cha ném thêm một viên đá nữa, lần này rơi thẳng vào chậu nước của bà nội.
“Bây giờ nàng là thê tử, đứa nhỏ là nữ nhi của ta. Từ nay nếu ai dám lăng mạ thê nhi ta, tức là muốn chuyện với ta!”
Cha rất dữ, dù què một chân vóc người cao lớn, đứng sừng sững trước cửa nhà họ Triệu như một ngọn núi lớn.
Bà nội và nhị thúc vốn chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, giờ tức lắm, không dám một lời.
Nương nắm chặt tay ta, đôi mắt đỏ hoe.
Đi xa rồi, ta ngoái lại , vẫn thấy ánh mắt hằn học của bà nội và nhị thúc.
Đột nhiên ta lấy hết can đảm, vẫy cây kẹo hình người trong tay, một cái mặt quỷ với bọn họ.
Giờ ta đã có cha thật sự, bọn họ sẽ không thể bắt nạt nương con ta nữa.
Về đến nhà, nương bận rộn chuẩn bị đồ ăn Tết, còn cha sửa chữa nhà cửa, chỗ nào hỏng thì vá, nơi nào cần củi thì đi nhặt.
Cha còn bắt thỏ, gà rừng, lần này không đem bán mà đem ướp muối treo dưới mái hiên, bảo rằng để từ từ ăn dần.
Lần này ta nghe rõ lời cha :
“Chờ con ăn quen thịt, sẽ không còn đau bụng vì ăn quá no nữa.”
Ta đòi theo cha lên núi, cha không cho.
“Nữ nhi thì lo mà chơi đi, chơi vui là rồi.”
Ta muốn giúp nương, nương cũng xua ta đi chơi.
“Cha con đã dặn rồi, con cứ chơi đi. Con ta chưa từng vui chơi đúng nghĩa bao giờ.”
Ở nhà họ Triệu, ta không dám chơi, cũng chẳng có thời gian mà chơi.
Giờ chơi, ta lại chẳng biết chơi với ai, bèn cầm cây kẹo hình tướng quân đi loanh quanh trong xóm. Cây kẹo rất uy phong, giống cha ta, ta không nỡ ăn.
Chỉ là vừa ra cửa đã gặp mấy đứa trẻ con phách.
Chúng xông tới giật cây kẹo của ta, còn chửi:
“Đồ tiện chủng!”
“Chắc mẹ mày sớm đã dan díu với thằng què rồi mới đẻ ra mày chứ gì? Phì!”
“Chính bà nội mày thế, chắc chắn không sai.”
“Một đứa giày rách, một con tiện chủng, hèn gì cha mày vừa chết, chưa kịp tang nương mày đã theo người ta rồi.”
Ta liều mạng phản kháng:
“Không phải! Ta và nương là bị bà nội đuổi đi. Nương ta không phải giày rách, ta cũng không phải tiện chủng!”
Nhưng ta nhỏ quá, không đánh lại .
Quần áo rách bươm, bẩn thỉu. Cây kẹo mất rồi, chiếc dây buộc tóc mới cũng không còn.
Chúng cướp cây kẹo của ta mà bỏ đi, còn ta ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.
Nhị thúc và bà nội đứng ở cổng, ánh mắt ác độc ta.
“Đồ tiện chủng, đáng đời!”
“Đáng lẽ ra phải bán hai nương con nhà nó vào thanh lâu!”
Ta hét lên với họ:
“Ta không phải tiện chủng, các người mới là! Các người định bán ta và nương, người ta không chịu mua, các người sợ bán không nhiều bạc như thế!”
Ta còn nhỏ, nương lại từng sinh con, thanh lâu nào chịu mua?
Họ tưởng ta không hiểu, ta đã nghe hết rồi.
Chính họ mới là ác độc nhất, muốn giữ nương con ta ở lại làng để xem chúng ta bị cha ta đánh ch/ế/t.
Nhưng họ không ngờ rằng cha chẳng những không đánh, mà còn đối xử rất tốt với chúng ta.
Nên họ không chịu nổi, bèn bịa chuyện, xấu khắp nơi.
Rõ ràng, kẻ ác chính là họ!
12
Làm mất cây kẹo và dây buộc tóc mới, ta không dám về, cứ loanh quanh gần cổng nhà.
Cha từ trên núi xuống, thấy ta lấm lem đầy bùn đất, trên mặt còn có máu, cha sợ đến mức quăng cả bó củi và gà rừng xuống đất.
“Ai đánh con?”
Ta chưa từng thấy cha hung dữ thế, sợ hãi run rẩy:
“Con xin lỗi, con xin lỗi…”
Cha luống cuống, tay vụng về lau sạch bùn đất trên mặt ta:
“Nói cho cha biết, ai đánh?”
Tay cha thô ráp, lại khiến ta an tâm.
Ta lắp bắp kể lại mọi chuyện, càng kể, sắc mặt cha càng khó coi.
Cha đưa ta về, giao cho nương chăm sóc, rồi cầm dao chẻ củi định đi ra ngoài.
“Trương phu! Ông đi đâu!”
Nương kéo cha lại, lắc đầu.
Cha nghĩ ngợi, vứt dao, lấy cây gậy chặn cửa.
Hôm đó, cha đánh cho cha của mấy đứa trẻ kia một trận ra trò.
“Con không dạy là lỗi tại cha. Các người dạy con không tốt, ta không đánh con, ta đánh cha chúng. Nếu còn lần sau, ta đánh gãy chân các người!”
Mấy người đàn ông to khỏe bị người cha với đôi chân khập khiễng của ta, đuổi đánh, chạy trối chết khắp làng.
Cha đi không nhanh chắc, luôn đuổi kịp họ, tay cầm gậy quất từng nhát.
Mấy kẻ đó bị đánh kêu khóc ầm ĩ, dân làng kéo đến xem.
Cha lại tới nhà họ Triệu, đánh nhị thúc một trận tơi bời.
“Chính các người nằng nặc bán nương con nàng cho ta. Ta đưa bạc, ký khế ước. Từ nay nếu còn dám xấu sau lưng, thì cẩn thận, đừng đi đêm kẻo gãy chân!”
Nhị thúc bị đánh kêu thảm thiết, vội vàng hứa không dám nữa.
Cha quay sang đám người đứng xem.
“Ai có lời gì, đến trước mặt ta !”
Dân làng nào dám đến trước mặt cha? Ai cũng xua tay bảo chưa từng gì.
Lại có người :
“Nhà họ Triệu hành hạ nương con nàng, cả làng đều biết. Ai mà không rõ bụng dạ của bọn họ?”
“Đúng , đúng , nàng đi theo lão Trương là phúc phận lắm rồi!”
“Nương con nàng giờ như vào tổ phúc ấy!”
Cha cầm gậy về nhà, ta một cái, lại xoa đầu ta, dắt tay ta vào nhà.
“Ai đặt tên cho con là Chiêu Đệ ?”
Đó là do bà nội đặt, nhiều bé trong làng cũng tên như thế.
Chiêu Đệ, Bảo Đệ, Lai Đệ, Phán Đệ, đều là để cầu sinh con trai.
Cha không thích cái tên đó. Cha ra ngoài:
“Từ nay gọi là Chiêu Chiêu đi. Chiêu Chiêu như mặt trời, mặt trăng, sau này con sẽ như ánh sáng ấy, có một tương lai rạng rỡ.”
Bạn thấy sao?