Theo Đuổi Tự Do – Chương 1

1.

Tôi là thiên kim thật của công ty nổi tiếng trong giới, cuối cùng hôm nay cũng nhận tổ quy tông.

Nhưng dù sao thiên kim giả cũng đã sống hơn hai mươi năm với bố mẹ, về mặt cảm mà đúng là không thể nào dứt bỏ , nên bố mẹ tôi nhận ta con nuôi.

Em thiên kim giả tên là Phương Mạn, sở hữu một khuôn mặt mềm mại trắng nõn khiến người khác thích, học tại trường nghệ thuật tốt nhất thành phố.

Bố mẹ nuôi tôi đã qua đời từ rất lâu, vì để sống sót, tôi đã ra ngoài việc từ khi còn nhỏ, đứng cùng với công chúa Phương Mạn càng thấy không hợp với ngôi nhà này.

Bố mẹ đỏ mắt kéo tay tôi: “Con , con chịu khổ rồi, là bố mẹ có lỗi với con.”

“Con muốn gì, cầu gì thì cứ , bố mẹ nhất định sẽ cố gắng cho con.”

Tôi chăm đôi mắt từ ái mà chân thành của họ, ra suy nghĩ trong lòng: “Con muốn đi học, con muốn học lên cao học.”

Ngày trước đây là điều tôi không dám nghĩ đến, dù sao tay ngừng thì miệng cũng ngừng ăn.

Bố mẹ tôi liên tục gật đầu: “Đứa nhỏ ngoan, con muốn học ngành nào, bố mẹ nhất định sẽ sắp xếp cho con.”

Không bao lâu sau trường đại học tư nhân tốt nhất thành phố gửi giấy thông báo trúng tuyển đến cho tôi.

Phương Mạn mở to đôi mắt ngập nước của mình, vẻ mặt khó hiểu hỏi tôi: “Chị, chị đã vất vả nhiều năm như rồi, tại sao chị không trực tiếp tìm bố mẹ xin tiền?”

“Dù sao trong nhà cũng không thiếu tiền, hơn nữa tiêu xài bao nhiêu cũng không hết.”

Tôi chỉ không gì.

Tôi là người đã từng trải qua khoảng thời gian cực khổ, trong lòng cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Những thứ người khác cho sao có thể giống với những thứ mình kiếm ?

Phương Mạn vẫn luôn bố mẹ che chở trong lòng bàn tay muốn gió gió muốn mưa mưa đương nhiên sẽ không hiểu.

Tôi đang suy nghĩ thì Phương Mạn đưa bàn tay mới sơn xong ra trước mặt tôi: “Chị thấy đẹp không?”

“Đẹp.”

Cô ta chần chừ trước mặt tôi vài giây rồi nhỏ giọng : “Chuyện là… Chị, chị có thể giúp em một việc không?”

“Buổi chiều chị thay sang đồ của em rồi thay em đi học đi, chờ chuông reo thì chị đi vào, ngồi ở ghế cuối lớp là , sẽ không ai phát hiện ra đâu.”

Tôi ngẩn người: “Vì sao em lại không đi học?”

Cô ta cắn môi, tránh ánh mắt của tôi: “Em… Em có chút chuyện, em có một người hôm nay kết hôn, thời gian trùng với lịch học.”

Ha, trò hề này sao có thể lừa tôi , tôi vẫn đồng ý.

Tôi muốn xem ta muốn gì.

Tôi ra khỏi nhà đúng giờ, sau khi điện thoại xin nghỉ cho Phương Mạn thì ngồi chờ trước cổng nhà.

Khoảng một lát sau ta cũng đi ra bắt xe rời đi.

Tôi lập tức vẫy một chiếc xe lại theo sát phía sau.

Không ngờ đích đến lại là một khách sạn!

Tôi đợi ở quán cà phê đối diện, ngồi đợi hơn ba tiếng mới đợi Phương Mạn ôm tay một người đàn ông ra ngoài.

Người đàn ông kia rất cao, vẻ mặt bất cần không bị trói buộc, lên có chút xấu xa.

Giữa ngón tay Phương Mạn có kẹp một điếu thu//ốc, dáng vẻ thuần thục không giống lần đầu.

Tôi lập tức sững người.
Đúng lúc này Phương Mạn và người đàn ông kia cũng đang đi về phía quán cà phê, lúc tôi đang muốn trốn đi thì thấy một bóng người quen thuộc lao đến nắm chặt lấy tay Phương Mạn.

Là mẹ!

2.

Phương Mạn giật mình, ta lấy lại tinh thần thì bắt đầu giãy dụa: “Mẹ ! Mẹ thả con ra!”

Mẹ tôi rất tức giận, ngay cả búi tóc búi lên tỉ mỉ cũng bị bung ra từ lúc nào, môi bà ấy run rẩy, tay chỉ thẳng Phương Mạn: “Con, con trốn học, phòng, lại còn học cả hút thu//ốc…”

“Con còn cái gì mẹ không biết nữa không?”

Phương Mạn mạnh mẽ hất tay mẹ ra, ta trốn ra sau lưng người đàn ông kia: “Mẹ, con không ngờ mẹ lại theo dõi con!”

Khóe miệng người đàn ông kia nâng lên: “Bà Tô Ngọc Minh, tổng giám đốc xí nghiệp nhà họ Tô nổi danh khắp thành phố mà lại chuyện mất mặt thế này sao?”

“Tôi quản con tôi, không liên quan đến cậu!” Mẹ tôi cố gắng bình tĩnh lại, bà chỉnh lại tóc: “Phương Mạn, lại đây! Về nhà với mẹ!”

Phương Mạn nắm chặt tay áo người đàn ông kia, mắt đỏ lên: “Mẹ, vì sao bố mẹ không thể chấp nhận Trương Ly chứ? Con với ấy thật lòng nhau mà! Con đã lớn rồi, chẳng lẽ tự do thích một người cũng không có sao?”

Mẹ tôi hít sâu một hơi, mắt bà cũng đỏ bừng, bà ấy Phương Mạn: “Mạn Mạn, con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện con không hiểu , quan trọng không phải tự do gì đó mà là người con thích là người như thế nào.”

Phương Mạn còn chưa kịp gì Trương Ly đã lớn tiếng vỗ tay, thu hút sự ý của mọi người trong quán cà phê.

Anh ta nghiêng đầu, nhạo : “Không hổ là tổng giám đốc Tô, mắng người cũng thâm sâu như , tôi biết nhà tôi nghèo, thua xa nhà giàu nhiều tiền bạc của bà.”

“Nhưng đã là năm 2023 rồi, bà còn muốn can thiệp chuyện đương của con cái nữa sao? Xem ra lời hay ý đẹp của bà chỉ ở trước mặt truyền thông, sau lưng lại xem thường bình dân chúng tôi, còn đi khắp nơi dùng thân phận bố mẹ để kiểm soát và can thiệp vào quyền lợi của con mình, chậc chậc chậc.”

Trương Ly này rất biết cách đánh vào trọng tâm, chuyển chủ đề sang chuyện khác, quả nhiên ngày càng có nhiều người vây xem, họ bắt đầu ồn ào chỉ trích mẹ tôi.

“Gì ? Có chút tiền bẩn là xem thường người khác sao?”

“Mới sáng ra đã gặp vo//ng, còn muốn bố mẹ đặt đâu con ngồi đó nữa à?”

“Mấy bà mẹ kiểu này đều là mấy người muốn tẩy não con cái, đáng sợ thật.”

Trương Ly nheo mắt với mọi người xung quanh, miệng lưỡi liến thoắng: “Cảm ơn mọi người đã bênh vực lẽ phải, cảm ơn cảm ơn!”

Tôi dáng vẻ ngày càng bất lực của mẹ, vẻ mặt đắc ý của Trương Ly và cả ánh mắt ái mộ của Phương Mạn dành cho Trương Ly…

Hít vào thở ra, hít vào thở ra… Không rồi, tôi không nhịn nữa!

3.

Tôi đẩy đám người kia ra, lại lần nữa nắm lấy cánh tay Phương Mạn.

“Mạn Mạn, về nhà.”

Trương Ly nhíu mày tôi: “Cô lại là ai từ đâu ra ?”

Tôi còn chưa gì Phương Mạn đã mở to mắt ngạc nhiên.

“Chị, sao chị lại ở đây?”

Cô ta tôi rồi lại mẹ, ngón tay run rẩy: “À, tôi hiểu rồi, chị đi mật báo đúng không? Chị còn đưa mẹ đến đây nữa, chị cố ý đúng không?”

“Chị thật là âm hiểm, đúng là loại người xuất thân nghèo hèn có khác, quả nhiên không phải người gì tốt đẹp! Không ngờ chị vì để đứng vững trong cái nhà này mà lại không từ thủ đoạn như !”

“Nói đi, bọn họ cho chị bao nhiêu tiền để chị theo dõi tôi 24/24 thế này?”

“Càng càng thấy con khiến mẹ không thể tin nổi! Xuất thân với không xuất thân cái gì chứ, Đình Đình giống con, đều là con của mẹ!” Mẹ tôi kéo tôi ra sau lưng bảo vệ, hơi thở của bà trở nên nặng nề, có thể thấy bà đang cố gắng đè nén tâm trạng của mình.

“Cũng vì là con của mẹ nên lúc nào cũng bị mẹ giám sát sao? Con thích Trương Ly thì sao? Con muốn đi với ấy! Đàn ông trên cả thế giới này con không cần, con chỉ muốn ấy!”

“Chỉ có đi với ấy con mới thật sự vui vẻ, chỉ có đi với ấy con mới cảm thấy tự do!”

Phương Mạn vô cùng quật cường, ta khóc rất thảm thương, từng lời ra đều cứng như sắt đá đâm thẳng vào lòng mẹ.

Mẹ tôi tức đến mức sắc mặt trắng bệch, mẹ không thể nổi điên giống như Phương Mạn và Trương Ly .

Tôi lạnh lùng bước ra “bốp” một cái lên mặt Phương Mạn.

Mặt Phương Mạn nghiêng sang một bên, vẻ mặt không thể tin .

Trương Ly thì khoanh tay trước ngực, ánh mắt hứng thú tôi.

“Tự do?”

“Em biết cái gì gọi là tự do sao?”

“Em từng dùng chính tay mình kiếm ra một đồng nào chưa?”

“Tiền em tiêu là tiền bố mẹ cho, trốn học, phòng, mua thu//ốc hút, qua lại với lưu manh đường phố, mở miệng đóng miệng đều đến tự do?”

“Những thứ em muốn không phải là tự do mà là bản năng chạy theo và sự phóng túng của chính bản thân mình, em muốn mang tiền trong nhà đi tiêu thế nào cũng , sau đó muốn tất cả mọi người đều ủng hộ cho sự tùy hứng này của mình, dung túng cho em trời đất, chỉ cần không hài lòng là oán trách bố mẹ kiểm soát theo dõi mình.”

“Rốt cuộc ai mới là cao thủ tẩy não người khác đây?”

“Các vị đang lên tiếng ủng hộ ở đây, chúc cho tương lai các vị cũng có một đứa con dũng cảm theo đuổi tự do và như .”

Đám người lập tức im lặng, những người vừa rồi còn đang ồn ào chỉ trích mẹ tôi đều đồng loạt ngậm miệng.

Chỉ có Phương Mạn cắn chặt môi, khuôn mặt quật cường bị lời của tôi cho á khẩu không trả lời .

Tôi ôm lấy vai mẹ, biến thành một cây cột vững chắc chống lưng cho bà.

“Sự kiêu ngạo và những gì em có đều là nhà họ Phương cho chứ không phải của chính em.”

“Chị hỏi em lần cuối cùng, em có đi hay không?”

Ánh mắt Phương Mạn lóe lên một cái, ta về phía Trương Ly, tôi biết, ta bắt đầu dao .

Trương Ly nháy mắt với ta mấy cái, xoa đầu ta : “Em về với họ đi.”

“Em yên tâm, cho dù thế nào cũng sẽ không bỏ rơi em.”

Mẹ tôi đưa Phương Mạn lên xe, tôi cũng yên lặng mở cửa xe.

Trước khi lên xe, tôi quay đầu lại, thấy Trương Ly đang lo lắng theo, ta cũng đang tôi.

Tôi biết mọi chuyện không đơn giản như , cũng chưa kết thúc.

4.

Buổi tối, Phương Mạn chạy đến phòng ngủ tôi xin lỗi.

Sau khi nghe mẹ giải thích ta mới biết tất cả là trùng hợp, là hiểu lầm, ta không nên mắng tôi.

Cô ta cũng tâm sự với tôi, ta rất thích Trương Ly, ta khác những người đàn ông bên cạnh ta.

Trong lòng tôi hừ lạnh, Phương Mạn học ở trường nghệ thuật chuyên nghiệp hàng đầu thành phố, tiền học một năm cũng đã lên đến sáu chữ số, học của ta không phú thì quý, Trương Ly là một thanh niên lêu lổng đại học cũng không đi, đương nhiên không giống người bên cạnh ta rồi.

“Chị, chị chưa từng một người như em nên chị không hiểu đâu, em không trách chị.”

“Em biết mọi người vì em, em có quyền quyết định cuộc sống của mình.”

“Cho dù là bố mẹ ruột cũng không có quyền ngăn cấm em, huống hồ… họ còn không phải bố mẹ ruột của em.”

Tôi nhíu mày.

Đúng là tôi không có kinh nghiệm trong chuyện này, tôi cũng không thể hiểu nổi ta.

Tôi không có thời gian đương, không có thời gian phản nghịch, mỗi một giây thời gian của tôi đều bị quy đổi thành tiền, nếu không phải việc thì cũng là trên đường đi tìm việc.

Tôi không đành lòng đóng lại con đường học hành của mình, không có năng lực kinh tế và sức để tiếp tục đi học là tiếc nuối lớn nhất đời này của tôi.

sau khi nhà họ Phương tìm thấy tôi, việc đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là tiếp tục đi học.

Phương Mạn có điều kiện tốt như mà lại dành hết tâm trí để nghĩ cách trốn học rồi đi phòng với lưu manh.

Càng buồn hơn là tất cả những thứ này đáng lẽ không nên thuộc về ta, đây đều là món quà mà thần may mắn tặng ta.

Tôi vẻ mặt mê muội của ta, biết lúc này có gì thì ta cũng không nghe lọt nên khuyên bừa vài câu rồi đuổi ta về phòng.

Nhớ đến người chịu tổn thương nhiều nhất hôm nay là mẹ, tôi có chút không yên tâm.

Trong phòng ngủ, giọng bố vang lên.

“Chuyện của Mạn Mạn em đừng lo quá, dù sao con bé cũng còn nhỏ, kiến thức nông cạn, hôm nào giới thiệu cho nó thanh niên chân thành tốt bụng tuấn, biết đâu nó lại thay đổi suy nghĩ thì sao.”

“Thật không ngờ con chúng ta nuôi hơn hai mươi năm lại vì một tên ất ơ mà đối chọi với em.” Mẹ nhỏ giọng khóc: “Cũng may có Đình Đình ở đó, nếu không em thật sự…”

Bố tôi an ủi: “Lời này em đừng trước mặt Mạn Mạn, con bé nghe xong sẽ đau lòng lắm, dù sao về cảm Mạn Mạn cũng không khác con ruột chúng ta là bao.”

Mẹ tự biết mình lỡ lời, bà liên tục đồng ý, cũng chờ Phương Mạn tốt nghiệp xong sẽ để ta đến bộ phận thiết kế của công ty nhận việc.

“Có hai chị em cũng tốt, tương lai có thể giúp đỡ nhau trong công việc, chúng ta cũng đỡ lo.”

Lúc ăn sáng, bố có con của một người thân về nước, ông muốn hẹn họ cùng ăn bữa cơm, thuận tiện giới thiệu tôi với họ.

Mặc dù vẻ mặt ông rất dịu dàng ngữ điệu lại không cho phép từ chối.

Hôm qua Phương Mạn mới họa, ta chỉ có thể cắn thìa, miễn cưỡng đồng ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...