Theo Đuổi Sai Người [...] – Chương 2

“Quần áo của tôi đã thay, đã giặt sạch, có muốn tôi mang đến cho bây giờ không?”

“Ngoài ra, trước khi tới công ty, Thẩm Tổng còn đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho .”

Tôi vừa mở cửa, người giúp việc ngoài cửa liền bước tới.

Nghe quần áo là do giúp việc thay, tôi mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nghi hoặc: “Cô biết tôi à?”

Người giúp việc  mỉm mà không gì.

Tôi ngạc nhiên: “Phòng dành cho khách nhà thẩm tổng lớn thật đấy.”

Người giúp việc vẫn chỉ mỉm mà không gì.

Tôi nghi ngờ: “Bữa sáng sao lại toàn những món tôi thích thế?”

Người giúp việc vẫn mỉm chuyên nghiệp.

Tôi vào bình luận ít ỏi trên màn hình hệ thống.

【Không muốn đi , muốn xem chuyện ngọt ngào.】

【Thẩm Triêu không ngủ, ấy đã ngủ suốt một đêm, lực tinh thần đáng sợ quá. Nữ chính, bảo vệ cái lưng của mình đi.】

【Phòng khách? Đó là phòng ngủ của Thẩm Triêu đấy! Trước khi ngủ, ấy đã thay nệm mới cho , tôi cảm giác sẽ rất lâu nữa ấy mới thay nữa.】

【Biết sao? Không chỉ biết, mà ảnh của lúc nào cũng có trên bàn việc của Thẩm Triêu! Thậm chí ấy còn có một căn phòng bí mật đầy ảnh chụp lén của !】

【Bữa sáng? Cô có biết, Thẩm Triêu đã lục tung hết các bài đăng trên mạng xã hội của , mới tổng hợp ra sở thích của đấy, ấy chuyện này còn nghiêm túc hơn xem báo cáo công ty nữa.】

【Cấm dùng câu lặp lại lầu trên ! Và thật, sao nghe như nam chính có vẻ hơi biến thái ?】

5

Bị tên biến thái dõi theo, tôi co vai lại, vì thấy tên ngốc ngoài cửa nhà mình.

Trước cửa căn biệt thự nhà tôi, Giang Tu đi tới đi lui, dẫm đến mức muốn hỏng cả nền đất.

Nếu đạp hỏng thật, có tính tiền đền bù không ?

Giang Tu thấy tôi thì tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Cô đi đâu thế? Tôi đã đợi cả đêm rồi!”

Tôi hất tay Giang Tu ra, kéo túi xách trên vai xuống, chỉ vào biển số xe của nhà Thẩm Chiêu:

“Có thấy gì không? Rõ ràng thế mà còn phải hỏi sao?”

“Khúc phi phi ! Cô tốt nhất đừng với tôi là và Thẩm Triêu có gì đó thật sự! Cô là của tôi!”

Tài xế của Thẩm gia đưa tôi về chạy lại, cung kính hỏi: “Khúc tiểu thư, có cần tôi giúp giải quyết không?”

Tôi vẫy tay bảo ta quay về, rồi cầm túi xách ném vào Giang Tu.

“Anh đúng là cái đồ mặt dày!”

“Tôi theo đuổi suốt năm năm trời, sao khi đó không tôi là của ?

“Khi hết lần này đến lần khác vì tiêu Tư Nguyệt mà mất mặt tôi, sỉ nhục tôi, sao không thấy tôi là của ?

“Anh chỉ là chắc chắn tôi sẽ không bao giờ rời bỏ ! Giờ tôi không dây dưa với nữa, mới cuống cuồng chạy tới tuyên bố tôi là của đúng không?”

“Anh đúng là đồ không có não! Có phải hồi nhỏ uống nhầm sữa hết hạn không?

“Biến đi!”

Tôi đau đầu vì say rượu, mắng xong lại thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn.

Sau khi đuổi Giang Tu đi, tôi ngâm mình trong bồn tắm, tắt âm điện thoại rồi chui vào chăn ngủ tiếp.

Đến khi tỉnh dậy, tôi phát hiện điện thoại có nhiều cuộc gọi nhỡ.

Toàn bộ đều là tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ bè trong giới.

Tôi tùy ý chọn một người gọi lại:

“Phì Phì, mau tới đây đi! Giang Tu sắp uống đến chết rồi!”

Tôi đảo mắt: “Chả liên quan gì đến tôi! Cô gọi Tiêu Tư Nguyệt đi.”

“Gọi rồi, Tiêu Tư Nguyệt cũng không ngăn ấy. Quan trọng là,   ấy say rồi còn mắng Thẩm Triêu nữa!”

“Thẩm Triêu cũng ở đó?”

“Uh.”

“Sao không sớm! Tôi đến ngay!”

“Ơ?”

Tôi lao đến địa chỉ gửi với tốc độ nhanh nhất, xông vào phòng bao và thấy mọi người chia thành hai nhóm.

Một nhóm vây quanh Giang Tu, một nhóm vây quanh Thẩm Triêu.

Trên bàn đầy chai rượu trống rỗng, chắc bán ve chai cũng năm đồng.

Thẩm Triêu vẫn đeo chiếc cà vạt tôi tặng hôm qua, thấy tôi bước vào, vẻ mặt ấy lạnh lùng liếc một cái rồi không một lời, lướt qua tôi đi thẳng ra ngoài.

Lúc lướt qua nhau, mùi rượu nồng nặc trên người bao trùm tôi một thoáng rồi tan biến.

6Tôi muốn đuổi theo thì bị kéo lại.

Ngay lúc đó, ánh mắt ghen tị của Tiêu Tư Nguyệt thẳng vào tôi.

tôi bị đẩy đến trước mặt Giang Tu.

“Phi Phi”

Giang Tu vừa mở miệng đã bị tôi giơ tay chặn lại.

Tôi quay sang hỏi người vừa giữ tôi lại: “Thẩm triêu sao thế? Sao ấy lại uống một mình?”

Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ hôm qua tôi dỗ không đúng cách sao?

Chưa đợi người kia trả lời, thì màn hình hệ thống đã thông báo cho tôi biết câu trả lời:

【Còn gì nữa? Ghen rồi còn gì !Ban đầu ấy không uống, sau khi nghe người kia quá lên rằng vừa nghe Giang Tu say rượu đã vội chạy tới, ấy mới bắt đầu uống rượu một mình.】

【Giờ thì ấy đang ngồi co ro ngoài cửa, thổi gió lạnh, đợi ra dỗ đây! Cố lên!】

Tôi quay người, xông ra cửa, chỉ kịp thấy bóng dáng Thẩm Triêu lên xe.

Tôi quyết định đợi ở cửa ra, chờ thấy chiếc xe của ấy, rồi lao tới.May mà trong bãi đỗ xe, tốc độ xe không nhanh, tài xế kịp dừng lại.

Cửa xe phía sau mở ra, Thẩm Chiêu bước xuống, ánh mắt lo lắng tôi từ đầu đến chân.

Sau khi xác nhận tôi không sao, phớt lờ việc tôi kéo tay giữ lại, xoay người quay vào xe.

Cửa kính xe hạ xuống một nửa, tôi thấy Thẩm Triêu khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.

Hức, khóe mắt ấy đỏ lên, ấy khóc à?

Tôi vội vàng giải thích:

“Tôi chỉ nghe ở đây, nên mới đến.”

“Em nghĩ tôi tin à? Khúc Phi Phi, tôi không phải là món đồ để em chơi , cũng không phải công cụ để em chọc tức Giang Tu.”

Rồi xe lao đi, bỏ lại tôi đứng đờ người.

Tôi lại bắt đầu suy nghĩ.

Tôi đã giả vờ mê mẩn Giang Tu suốt năm năm, giờ đột ngột thay đổi để tiếp cận Thẩm Triêu.

Đặt mình vào vị trí của , tôi cũng sẽ nghi ngờ mục đích của mình.

Huống chi Thẩm Triêu còn thầm mến tôi, nên cũng không có gì lạ khi ấy những lời đó.

Sau đó, tôi không gặp lại Thẩm Triêu nữa. Khi tôi đến Thẩm Thị tìm ấy, cũng bị từ chối không cho vào.

Mối quan hệ giữa chúng tôi lại trở về như trước.

Chỉ là những cái gật đầu xã giao gần như xa lạ.

Tôi cũng phải thừa nhận, đến cả Giang Tu, người tôi theo đuổi năm năm, tôi còn chẳng , sao có thể trong một đêm đã Thẩm Triêu ?

Nhưng trong lòng tôi vẫn có một nhiệm vụ, tôi thực sự rất lo lắng.

Tôi luôn tự hỏi: “Liệu phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ này có thực sự là quay về thế giới của mình không?”

Trong tiểu thuyết chẳng phải vẫn thường viết như thế sao?

Nếu thì tôi phải nhanh chóng hoàn thành nó thôi!

Dù thế giới cũ của tôi nghèo rớt mồng tơi, ít ra tôi vẫn còn thân sống chết có nhau!

Không biết giờ đây ấy có cảm thấy đơn không nữa.

Tôi nghĩ đến mức sắp phát điên, chẳng ngờ lại có người còn “điên” hơn cả tôi.

Trước kia tôi ngày nào cũng tìm Giang Tu để báo cáo, giờ Giang Tu lại tìm tôi mỗi ngày.

“Nhìn thái độ của Thẩm triêu đối xử với , chắc chắn hai người chẳng có gì đâu.

“Thử nghĩ xem, ngoài tôi ra, còn ai có thể chịu nổi chứ?

“Huống chi là Thẩm Triêu – người luôn lạnh lùng, tự cao, không gần nữ sắc.”

“Thôi thì tôi tha thứ cho . Cô tiếp cận ta cũng chỉ để khiến tôi ghen thôi, những chiêu trò trẻ con như thế cũng dễ hiểu.”

“Thấy thật thảm , tôi đồng ý hẹn hò với một tháng. Thế nhé.”

Anh ta rốt cuộc ăn cái gì mà vừa mở miệng là mùi tanh tưởi xông lên !

Còn “tha thứ” cho tôi!

Còn đồng ý quen tôi một tháng nữa!

Tôi tức đến mức tay run bần bật, lập tức gọi điện cho Tiêu Tư Nguyệt:

“Bạn trai muốn hẹn hò với tôi một tháng. Hắn ta ngoại ! Hắn ta bắt cá hai tay! Cô mau phát huy khả năng “trà xanh” của mình mà lôi hắn ra khỏi nhà tôi ngay!”

Tiêu Tư Nguyệt rất biết nắm bắt vấn đề: “Cô ai là ‘trà xanh’!”

Giang Tu đợi tôi cúp điện thoại rồi mới thanh minh: “Tôi vẫn độc thân…”

Anh ta chưa kịp hết ba chữ thì đã bị cuộc gọi từ Tề Tư Nguyệt chen ngang. Cuối cùng, ta chỉ có thể rời đi với vẻ mặt đầy lúng túng.

7Tôi ngồi trên sofa xem chương trình thực tế, mắt theo những bình luận bay qua trên màn hình mà thở dài.

Đột nhiên tôi chợt nảy ra một ý tưởng, đúng rồi! Tôi có thể nhờ đến bình luận mà!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...