“Anh khó theo đuổi quá, không thích tôi, tôi cũng không muốn ép buộc.”
“Đi gặp mặt cũng chẳng liên quan đến .”
Tôi đẩy cửa xe, khó chịu : “Nếu không mở cửa, tôi sẽ đập vỡ cửa kính xe đấy.”
Ngay giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng mở khóa cửa.
Tôi vừa mở hé cánh cửa.
Thì tay trái bị Thẩm Thương Nhạc phía sau nắm lấy.
Tôi quay lại, đối diện với đôi mắt đen láy của .
Anh tôi, khẽ : “Theo đuổi thêm chút nữa đi.”
“Theo đuổi thêm chút nữa, tôi sẽ đồng ý.”
14
Về đến nhà.
Ngoại trừ ống quần hơi ướt, những chỗ khác trên người tôi đều khô ráo.
Áo khoác trong tay đã thấm nước, có vài giọt nhỏ xuống sàn.
Tôi bỏ áo vào máy giặt, đứng thất thần một lúc.
Tôi không mang ô.
Trong xe Thẩm Thương Nhạc cũng không có ô.
Khi xuống xe, cởi áo khoác của mình đưa cho tôi.
Bảo tôi dùng để che mưa.
Khi đóng cửa xe.
Thẩm Thương Nhạc qua cửa kính xe với tôi: “Lần đầu gặp nhau, tôi ở trong xe, ở ngoài cửa sổ xe.”
“Hôm đó cũng mưa.”
Đến khi xe đi xa, tôi vẫn đứng ngẩn người tại chỗ.
Phải sao đây?
Tôi không thể nhớ ra.
Thẩm Thương Nhạc bảo tôi tiếp tục theo đuổi .
Tôi gần như nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Tiếng tim đập lấn át hết suy nghĩ trong đầu.
Nếu là bình thường, tôi chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đồng ý ngay.
Nhưng hôm nay tôi chần chừ.
Không trả lời .
Mà chỉ chọn xuống xe.
Về đến nhà, tôi bất chợt thấy hối hận.
Khó lắm mới có cơ hội thế này.
Lẽ ra tôi nên đồng ý ngay.
Rồi ghì lại trong xe và hôn thật đã mới phải.
Điện thoại trong túi rung lên.
Thông báo hiện ra là Thẩm Thương Nhạc gửi một tấm ảnh.
Tò mò, tôi mở khung chat ra.
Vừa thấy ảnh, đồng tử tôi giãn ra, mặt nóng bừng.
Bức ảnh chụp trong phòng tập quyền .
Thẩm Thương Nhạc cởi trần, cơ thể và tóc đều thấm đẫm mồ hôi.
Đường nét cơ bắp gần như hoàn hảo, tràn đầy sức mạnh.
Anh hơi cúi đầu, đang tháo băng trắng trên tay.
Dường như phát hiện có người đang chụp lén, đôi mày khẽ nhướn lên, ánh mắt toát lên chút khó chịu, lạnh lùng như chim ưng.
Khác hoàn toàn với hình ảnh Thẩm giáo sư lạnh nhạt trong ấn tượng của tôi.
Trong ảnh, Thẩm Thương Nhạc giống như một con mãnh thú, tỏa ra sự nam tính hoang dã.
Tôi chăm bức ảnh, không thể rời mắt.
Thẩm Thương Nhạc nhắn thêm một tin:
【Bức ảnh cơ bụng muốn xem.】
Tôi có bằng chứng.
Anh đang dùng sắc đẹp để quyến rũ tôi.
15
Hôm họp lớp.
Bạn thân kéo tôi thử cả buổi trời để chọn trang phục.
Cô ấy muốn tạo ấn tượng tốt cho người trong mộng đã nhiều năm không gặp.
“Tôi quyết rồi, nếu lần này gặp lại mà tôi vẫn rung , tôi nhất định sẽ theo đuổi ấy!”
Tôi bày tỏ sự ủng hộ tinh thần.
Nhiều năm tốt nghiệp, tôi chưa từng tham gia họp lớp cấp ba.
Đây là lần đầu tiên.
Người tham dự không nhiều, khoảng mười mấy, hai mươi người.
Họ có vẻ thường xuyên gặp nhau, ai nấy đều quen thuộc.
Chỉ riêng tôi, hầu hết mọi người đều không nhớ rõ.
Năm cuối cấp, tôi là mọt sách chính hiệu.
Ngồi bàn đầu.
Nhiều học chỉ nhớ lờ mờ.
Có thể nhận ra mặt, không nhớ tên.
Thẩm Sâm vẫn chưa đến.
Bạn thân ngồi cạnh tôi sốt ruột chờ đợi.
Lại có thêm người bước vào.
Khi thấy người đẩy cửa bước vào, tôi sững sờ.
Là Trần Dư, giáo viên tôi từng gặp ở trường.
Tôi không ngờ ấy cũng là học của chúng tôi.
Trần Dư chào hỏi mọi người một lượt.
Thật bất ngờ, thân tôi cũng quen ấy.
Khi ánh mắt ấy chạm phải tôi, Trần Dư mỉm :
“Cố Vi Ân, đã lâu không gặp.”
Trong mắt tôi lóe lên sự ngạc nhiên và hoang mang.
Tôi đáp lại: “Chào , lâu không gặp.”
Đầu óc tôi rối bời.
Tôi kéo thân lại thì thầm:
“Cô ấy cũng là học của chúng ta à?”
“Coi như là , ấy học lớp mỹ thuật.”
“Không mấy khi lên lớp văn hóa, cậu không quen cũng là bình thường.”
Bình thường cái gì chứ, ấy biết tên tôi, còn nhận ra tôi ngay lập tức.
Còn tôi thì chẳng nhớ gì về ấy.
Có lẽ tôi mới là người không bình thường.
“Cố Vi Ân.”
Trần Dư chọn ngồi xuống cạnh tôi.
Đối mặt với địch, tôi thấy hơi ngượng.
Trần Dư rót trà, chậm rãi :
“Lần trước thấy cậu ở trường, tôi còn tưởng mình nhầm.”
“Nghe trong trường đang lan truyền rằng có một họa sĩ truyện tranh thường xuyên đến dự giờ của giáo sư Thẩm để theo đuổi ấy.”
“Vừa rồi nghe các học cậu là họa sĩ chuyên nghiệp.”
“Cậu thích giáo sư Thẩm phải không?”
Tôi hít sâu một hơi.
Thẳng thắn, không vòng vo.
Cô ấy có vẻ dịu dàng, vừa mở lời đã rút kiếm ra.
Buổi họp lớp mới chỉ vừa bắt đầu.
Tôi không thể để mất khí thế.
Giữ vẻ bình tĩnh, tôi mỉm và gật đầu nhẹ nhàng.
Trần Dư cũng , vẻ mặt đầy ẩn ý: “Thật sao?”
“Vậy tôi chúc cậu thành công chinh phục giáo sư Thẩm.”
Tôi vừa định đón đỡ lời ấy.
Không ngờ lại một câu như thế.
Khiến tôi sững sờ.
“C-cậu không phải thích giáo sư Thẩm sao?”
Trần Dư bật : “Đó đều là tin đồn sinh viên tự truyền thôi.”
“Tôi và giáo sư Thẩm là thân từ nhỏ, như trai tôi .”
“Không hề có cảm nam nữ, cậu đừng hiểu lầm.”
Đang chuyện, cửa phòng một lần nữa đẩy ra.
Ánh mắt Trần Dư người bước vào, bỗng dừng lại.
Bạn thân tôi lập tức túm lấy tay áo tôi, phấn khích hét nhỏ:
“A Sâm!”
Trần Dư đứng dậy, kéo ghế bên cạnh mình mời người đàn ông vừa bước vào.
Tôi Thẩm Sâm, thấy có chút quen thuộc.
Những ký ức cũ bị lãng quên bỗng dưng ùa về nhờ một sợi dây liên kết nhỏ bé.
Thẩm Thương Nhạc và Sơn Thần.
Tôi đã nhớ ra tất cả.
16
Năm tôi thi đại học, tôi đã vào nhầm phòng thi.
Trong lúc lo lắng, hoảng loạn, tôi thấy Thẩm Sâm bước xuống từ ghế phụ của một chiếc xe.
Mặc dù cùng lớp tôi và ấy không hề giao lưu.
Chúng tôi không quen biết nhau.
Nhưng lúc đó, tôi coi ấy như chiếc phao cứu sinh.
Tôi chạy đến nắm lấy tay ấy và : “Tôi vào nhầm phòng thi, có thể nhờ người nhà chở tôi không?”
Thẩm Sâm hơi ngạc nhiên.
Còn chưa kịp gì thì từ ghế lái, Thẩm Thương Nhạc đã lên tiếng: “Lên xe đi.”
Tôi lập tức ngồi vào ghế phụ và đóng cửa.
Không ngừng cảm ơn với người đàn ông ở ghế lái.
Giọng ấy trầm và ngắn gọn: “Địa chỉ phòng thi.”
Tôi vội vàng lấy giấy báo dự thi ra, tay run rẩy.
“Thắt dây an toàn.”
Tôi giật mình, phản xạ : “Xin lỗi.”
Sau đó mới cúi xuống kéo dây an toàn cài lại.
Quá căng thẳng và sợ hãi, tôi vô thức cắn môi.
Người hơi run.
“Đừng lo, vẫn còn thời gian.”
Khi dừng đèn đỏ, Thẩm Thương Nhạc liếc tôi, một câu trấn an.
Dù tôi vẫn rất bối rối, lời chắc nịch của ấy khiến tôi thấy nhẹ nhõm phần nào.
Bầu trời vừa nắng trong, bỗng đổ cơn mưa.
Mang theo trái tim bất an, tôi đã kịp đến đúng phòng thi.
Còn dư chút thời gian, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi xuống xe, tôi cảm kích với ấy: “Anh trai, cảm ơn !”
Khi vừa mở cửa xe, Thẩm Thương Nhạc gọi tôi lại: “Đợi đã.”
Tôi ngoan ngoãn dừng lại.
Nhìn thấy từ ghế sau lấy ra một chiếc áo khoác mỏng đưa cho tôi.
“Cầm che mưa đi, thi đại học mà bị cảm thì không ổn đâu.”
Tôi , cảm thấy ấm lòng.
Hơi ngại ngùng.
Anh ra sự lúng túng của tôi, mỉm : “Không sao đâu, cứ cầm lấy.”
Tôi ôm áo, cảm ơn: “Cảm ơn trai.”
Trước khi chia tay, tôi lấy điện thoại ra xin cách liên lạc của .
Dự định sau kỳ thi sẽ trả lại áo cho .
Sau đó, tôi hình như đã gửi trả qua bưu điện.
Từ những ký ức xa xôi, tôi quay lại thực tại.
Thẩm Sâm và Thẩm Thương Nhạc không quá giống nhau.
Ánh mắt Thẩm Sâm lướt qua tôi, dừng lại một chút.
Rồi ấy bước về phía Trần Dư.
Sự cố năm thi đại học khiến tôi suốt cả buổi hôm đó luôn căng thẳng.
Nên tôi không để ý kỹ ngoại hình của Thẩm Thương Nhạc.
Chỉ mơ hồ nhớ là một người đẹp trai.
Khi đó để tóc ngắn, phong thái và khí chất hoàn toàn khác bây giờ.
Sau kỳ thi, tôi hỏi xin địa chỉ của để gửi trả áo.
Rồi ký ức dần mờ đi.
Tôi đã quên mất Thẩm Thương Nhạc – người từng giúp tôi một lần thoáng qua.
Mười năm.
Chúng tôi lại gặp nhau.
Lần này, tôi từ cái đầu tiên.
Thật tiếc là tôi đã không nhớ ra .
Nhưng thì ngay từ ánh mắt đầu tiên đã nhận ra tôi.
Không lạ gì việc khi tôi xin cách liên lạc, thái độ bỗng trở nên lạnh nhạt.
Là đang giận tôi.
Tôi hỏi Trần Dư: “Thẩm Sâm và giáo sư Thẩm là em à?”
Cô ấy ngạc nhiên khi tôi biết mối quan hệ của hai người họ.
Nhưng vẫn đáp: “Họ là em họ.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Nhìn cách Trần Dư đối xử với Thẩm Sâm, tôi đã đoán phần nào.
Thấy thân Thẩm Sâm đầy mong chờ, tôi ôm ấy an ủi.
Trần Dư không phải địch của tôi.
Cô ấy là địch của thân tôi.
Bạn thấy sao?