Theo Đuổi Giáo Sư [...] – Chương 4

12

Tôi không còn nhắn tin cho Thẩm Thương Nhạc nữa.

Anh cũng chưa từng chủ liên lạc với tôi.

Cắt đứt cảm cần có thời gian.

Để không suy nghĩ lung tung, tôi dồn hết tâm trí vào dự án sáng tác mới.

Khiến bản thân bận rộn hơn.

Trong thời gian đó, tôi nhận cuộc gọi từ trai.

“Em còn nhớ Từ Thiên Thần không?”

“Cậu bé hàng xóm ngày xưa mà em từng chơi đóng giả đám cưới ấy.”

“Cậu ấy việc ở một công ty chứng khoán trong thành phố, gặp nhau một chút đi, thế nào?”

Trong đầu tôi hiện lên một hình ảnh mờ nhạt.

Từ Thiên Thần hồi tiểu học là hàng xóm của tôi.

Sau đó cậu ấy chuyển nhà, và tôi không còn gặp lại nữa.

Tuy nhiên, cha mẹ hai bên vẫn giữ liên lạc.

Ngày bé, tôi thực sự thích cậu ấy.

Trong ký ức, Từ Thiên Thần là cậu nhóc trắng trẻo, hiền lành.

Hồi nhỏ đã đẹp trai, lớn lên chắc cũng không khác nhiều.

Tôi đồng ý: “Được thôi.”

Tôi thêm tài khoản mạng xã hội của Từ Thiên Thần.

Sau một vài tin nhắn, chúng tôi hẹn gặp mặt.

Ngày đi gặp mặt, tôi đặc biệt ăn diện.

Trước khi ra khỏi nhà, tôi chụp một bức ảnh toàn thân trước gương.

Đăng lên mạng xã hội với dòng trạng thái: 【Đi gặp mặt đây~ Lalala~】

Bạn thân ngay lập tức bình luận: 【Gì thế này???】

Cháu trai Cố Tử Phàm: 【Tiêu rồi, trạng thái tinh thần không ổn định.】

Thật trùng hợp.

Nhà hàng Từ Thiên Thần chọn để gặp gỡ chính là nơi tôi từng đưa Thẩm Thương Nhạc đến.

Nhiều năm không gặp.

Cậu nhóc ngày nào giờ đã thành người đàn ông chín chắn, cao lớn.

Từ Thiên Thần có vẻ ngoài lịch lãm, hành xử phong độ không giả tạo.

“Nghe em là một họa sĩ truyện tranh.”

“Anh nhớ hồi nhỏ em đã rất giỏi vẽ. Sinh nhật , em còn tặng một bức tranh nhóm nhân vật anime.”

“Anh vẫn giữ nó đến bây giờ.”

Nhắc đến hồi bé, ký ức tràn về.

Khi đó, chúng tôi thường ngồi trước tivi xem anime sau giờ tan học.

Tôi có chút ngại ngùng: “Anh vẫn giữ à.”

Từ Thiên Thần mỉm dịu dàng: “Tất nhiên, đó là món quà rất quý giá.”

Nhắc đến hồi bé và anime, câu chuyện giữa chúng tôi không dứt.

Trong lúc trò chuyện, cả hai liên tục bật .

Tình cờ tôi ra ngoài cửa sổ.

Bất ngờ bắt gặp chiếc xe của Thẩm Thương Nhạc.

Tôi sững người một lúc.

Đến khi Từ Thiên Thần gọi tên tôi, tôi mới hoàn hồn.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Sao ? Thấy người quen à?”

Tôi lắc đầu:

“Không, tôi nhầm thôi.”

13

Buổi gặp mặt kết thúc, tôi đứng trước cửa nhà hàng đợi gọi xe.

Mười phút trước, Từ Thiên Thần nhận một cuộc gọi khẩn cấp.

Anh áy náy tôi: “Xin lỗi, công việc đột xuất, phải đi trước.”

Tôi hiểu chuyện, gật đầu: “Không sao, tôi hiểu mà, người đi là thế mà.”

Chiều tối, trời bỗng đổ mưa nhỏ.

Nhìn dòng người vội vã qua lại, tâm trạng phấn khởi khi chuyện dần dần hạ xuống.

Từ Thiên Thần rất tốt.

Nhưng trái tim tôi lại không rung .

Không có suy nghĩ tiến xa hơn.

Tôi cũng cảm nhận cũng như .

Mưa rơi, người gọi xe nhiều, đơn của tôi xếp hàng mấy chục lượt.

Đang cúi xuống điện thoại, tôi không để ý một chiếc xe đã dừng trước mặt.

Cho đến khi nghe tiếng gọi: “Cố Vi Ân.”

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu.

Qua ô cửa sổ xe hạ một nửa, Thẩm Thương Nhạc đang tôi.

Tôi sững sờ, chăm .

Anh mở khóa xe: “Lên xe.”

Tôi theo phản xạ mở cửa ghế sau, không .

Giọng trầm thấp: “Ngồi ghế trước.”

Tôi chỉ có thể ngồi vào ghế phụ.

“Sao lại ở gần đây?”

“Đến ngân hàng việc, tiện đường đi qua.”

Nhà hàng đối diện chính là một ngân hàng.

, tôi không nhầm.

Đúng là xe của Thẩm Thương Nhạc.

Bên trong xe ngập tràn sự im lặng kỳ lạ.

Trước đây, mỗi lần gặp Thẩm Thương Nhạc, tôi đều không ngừng.

Như một chim họa mi líu lo.

Vừa vui vẻ vừa náo .

Thẩm Thương Nhạc ít , chỉ nghe là chính.

Giờ tôi không gì, cũng im lặng.

Tôi có linh cảm tâm trạng không tốt.

Khuôn mặt khiến tôi mê mẩn kia giờ đây lạnh lùng, băng giá.

Như phủ sương.

Không khí im lặng đến mức khiến tôi thấy ngột ngạt.

Sự im lặng này kéo dài cho đến khi xe dừng lại dưới khu chung cư nhà tôi.

Xe đỗ.

Tôi không mở cửa, với : “Mở khóa cửa đi.”

Anh không có tác gì.

Chỉ im lặng.

Trời tối, tiếng mưa lộp độp rơi.

Bên trong xe không bật đèn.

Tay đang đặt trên vô lăng, siết chặt rồi lại buông lỏng.

Anh quay sang, tôi hỏi: “Buổi gặp mặt thế nào?”

“T-tốt, khá ổn.”

Nghe xong, Thẩm Thương Nhạc khẽ : “Nghe giọng , chắc là rất hài lòng.”

Chủ đề này khiến giữa tôi và trở nên gượng gạo.

Tôi không muốn chuyện với về vấn đề này.

Đẩy cửa xe, vẫn bị khóa.

Thẩm Thương Nhạc thấy tác của tôi, không gì cả.

Tôi cảm thấy bối rối.

“Một mặt theo đuổi tôi, một mặt lại đi gặp mặt.”

Ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng lại mỉm , hỏi tôi:

“Không phải , tôi là người chồng duy nhất của sao?”

Câu này khơi lại ký ức của tôi về tối hôm tôi say rượu.

Đó là lời tôi trong lúc chếnh choáng.

Cố trêu chọc Thẩm Thương Nhạc.

Giờ đột ngột nhắc lại.

Tôi cảm thấy tai mình nóng lên: “T-tôi, tôi không nhớ nữa.”

Ánh mắt tối sầm: “Cố Vi Ân, đang giỡn tôi sao?”

“Nói thích tôi, vẫn không quên đi gặp mặt.”

Giọng bình tĩnh, mang theo chút lạnh lùng.

Tôi sững người trong giây lát, rồi bất chợt cảm thấy bực mình.

“Đùa giỡn gì chứ?”

“Anh cũng đâu thích tôi, tôi đi gặp mặt thì sao?”

“Anh có rồi, lại còn bận tâm đến người từng theo đuổi mình gì.”

Tôi mỉa mai: “Đúng là đàn ông tồi!”

Thẩm Thương Nhạc khẽ nhíu mày: “Bạn ? Ai cơ?”

“Thì giáo Trần chứ ai, học sinh của ai cũng biết.”

“Trần không phải tôi.”

Tôi trợn mắt, cơn giận trong lòng bị một câu này dập tắt.

Tôi ngây ngốc thốt lên: “Hả?”

Thẩm Thương Nhạc không có , câu này khiến tôi bất giác vui mừng.

Nhưng niềm vui đó nhanh chóng bị tôi kìm nén lại.

Trần không phải .

Nhưng tôi theo đuổi lâu như , núi băng này vẫn không có dấu hiệu tan chảy.

Tôi cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Thì đã sao, tôi không định theo đuổi nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...