Theo Đuổi Giáo Sư [...] – Chương 3

“Chỉ là… không biết có phải tôi suy nghĩ nhiều không, nhân vật đó có vài nét giống tôi.”

Thẩm Thương Nhạc nhướng mày: “Giáo viên dạy luật, mắt đào hoa, nốt ruồi dưới tai.”

Tôi không ngờ Thẩm Thương Nhạc lại đọc truyện tranh của tôi.

Càng không ngờ nhận ra nhân vật phản diện đó tôi phác họa dựa trên .

Nhân vật phản diện này cùng với nhân vật chính rất thích.

Ngoại hình của nhân vật chưa từng công bố.

Tôi cũng chưa quyết định rõ ràng.

Sau khi gặp Thẩm Thương Nhạc, tôi mới tìm cảm hứng.

Tôi chắp tay xin lỗi, rồi giải thích: “Đúng là tôi lấy cảm hứng từ .”

“Trong thế giới ảo, những nhân vật phản diện đẹp trai, thông minh và lịch lãm rất thích.”

“Nhân vật này ban đầu định hình là giáo viên, giáo sư Thẩm lại là người đàn ông đẹp nhất tôi từng gặp, mà còn là giáo viên nữa. Khi vẽ, tôi toàn nghĩ đến .”

“Thế này đi, hôm nào tôi mời ăn một bữa nữa, coi như cảm ơn nguồn cảm hứng, không?”

Thẩm Thương Nhạc tôi, ý trong ánh mắt có phần sâu xa.

Anh dùng giọng trầm ấm gợi cảm hỏi khẽ: “Vậy, cũng thích kiểu người lịch lãm, nguy hiểm sao?”

Tim tôi chệch nhịp.

Đầu óc bay xa.

Tôi vô thức tưởng tượng Thẩm Thương Nhạc vừa nghiêm túc vừa nguy hiểm.

“Ừm?”

Thấy tôi ngẩn ngơ, tiếng “Ừm” của như lời nhắc nhở, kéo dài và trầm thấp.

Làm tim tôi như bị tê liệt.

Tôi chớp mắt: “Không, không, chỉ giới hạn ở thế giới ảo thôi.”

9

Tôi say rồi.

Thẩm Thương Nhạc cũng uống chút rượu.

Anh gọi tài xế đến đón.

Đầu tiên, đưa tôi về nhà.

Vừa lên xe, nhận cuộc gọi video.

Màn hình hiện lên một bà lão phúc hậu, quý phái.

Bà liên tục gọi “Tiểu Nhạc”, hỏi han ân cần.

Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của Thẩm Thương Nhạc dưới ánh đèn vàng trong xe lại có chút ấm áp.

Khi đối diện với sự quan tâm của người thân, ánh mắt mềm mại hơn hẳn.

“Con bận quá, lâu rồi không về thăm bà.”

“Con biết rồi, bà ạ. Tuần sau con nghỉ phép, sẽ về thăm bà.”

Nghe , bà cụ rạng rỡ:

“Tốt, tốt lắm!”

“Tốt nhất là dẫn về cùng nhé.”

Thẩm Thương Nhạc bất đắc dĩ.

Tôi góc nghiêng của , ánh mắt từng chút từng chút dừng lại ở yết hầu đang chuyển khi .

Dưới men rượu, tôi một hành vượt giới hạn và táo bạo.

Tôi đưa ngón tay chạm nhẹ vào yết hầu của .

Cả xe lập tức chìm trong yên lặng.

Thẩm Thương Nhạc khẽ cứng người.

Anh quay đầu tôi.

Tôi lại tò mò, chạm nhẹ thêm lần nữa.

Ngay giây tiếp theo, tay tôi bị giữ chặt.

Ánh mắt tôi trầm lắng, sâu thẳm.

Bầu không khí trong xe nhỏ hẹp như ngưng lại, lan tỏa một cảm giác khó tả.

Hơi nóng len lỏi trong huyết quản.

Trái tim loạn nhịp.

“Tiểu Nhạc, bên cạnh con có nào sao?”

“Là con phải không?”

Giọng bà cụ bất ngờ vang lên, tan sự im lặng trong xe.

Tôi rướn người qua, chào bà: “Cháu chào bà ạ!”

“Ừ!”

Chưa để tôi thêm, Thẩm Thương Nhạc vội đáp: “Bà, con gọi lại sau.”

Rồi nhanh chóng ngắt cuộc gọi.

Anh buông tay tôi ra.

Tôi không kiềm chế , lại đưa tay chạm lần nữa.

Dưới men say, thần kinh tôi kém nhạy bén, không nhận ra hành của mình không đúng.

Chỉ thấy thú vị.

Anh né tránh.

Giọng vừa bình tĩnh vừa cảnh cáo: “Đừng loạn nữa, nếu không, tôi sẽ trói tay lại.”

Nghe , tôi lại càng táo bạo hơn.

Tôi , nghiêm túc cầu: “Chồng ơi, có thể tháo cà vạt một tay cho em xem không?”

Lời vừa ra, Thẩm Thương Nhạc hơi sững sờ, ánh mắt phức tạp.

Anh hỏi tôi: “Cô vừa gọi tôi là gì?”

10

“Thế ấy có tháo cà vạt cho cậu xem không?”

Bạn thân ôm mèo Ba Màu, gọi video hỏi tôi.

Tôi che mặt gật đầu.

Cô ấy hét lên: “Á á á!”

“Cố Vi Ân, với hiểu biết của tôi về cậu, cuối cùng cậu đã gì đó xấu xa đúng không?”

Tôi đảo mắt, gãi đầu.

Tối đó tôi quậy quá đà.

Thẩm Thương Nhạc bất đắc dĩ, tháo cà vạt trói tay tôi lại để ngăn tôi tiếp tục quậy .

Nhưng không ngăn miệng tôi.

Lúc đang trói tay tôi, tôi tranh thủ hôn nhẹ lên khóe môi .

Động tác của khựng lại, ánh mắt nâng lên tôi.

Trong mắt không có tức giận, cũng không có khó chịu.

Chỉ là tĩnh lặng, lại gợn lên những đợt sóng nhỏ.

“Ồ ồ ồ, quả nhiên.”

Bạn thân biểu cảm và hành của tôi, liền đoán ra ngay.

“Vậy ngày hôm sau giáo sư Thẩm phản ứng thế nào?”

Tôi nhớ lại.

Ngày hôm sau, Thẩm Thương Nhạc gửi cho tôi mấy tin nhắn:

【Về sau cố gắng đừng uống rượu ở bên ngoài nữa.】

【Tửu lượng kém, mà cả thái độ khi uống cũng không tốt.】

【Thêm nữa, dù đối với người mình thích cũng không nên buông lỏng cảnh giác.】

【Tôi cũng không chắc mình là người quân tử.】

Sau khi đưa tôi về đến khu chung cư, Thẩm Thương Nhạc đợi tôi vào nhà xong mới rời đi.

Thật ra tửu lượng của tôi không tệ.

Chỉ là có chút men say.

Dưới tác dụng của rượu, cách tôi cư xử với Thẩm Thương Nhạc thiếu lý trí hơn một chút.

Nhưng tôi không phải người ngây thơ.

Tôi có ý thử dò xét thái độ của với mình.

Cũng là thử thăm dò phẩm chất con người .

Anh biết đánh Muay Thái, còn tôi từ nhỏ đã luyện võ.

Không phải múa quyền cước hoa mỹ.

Là võ thuật chính thống.

Nhìn bề ngoài có vẻ yếu ớt.

Nhưng một mình tôi có thể đối phó với ba đến năm người không vấn đề.

Khi thấy tin nhắn của , tôi lại càng thích hơn.

“Đúng rồi, tháng sau có buổi họp lớp, cậu phải đi đấy.”

“Cậu phải đi cùng tôi.”

Bạn thân vẻ ngượng ngùng: “Nghe Thẩm Sâm về nước rồi, ấy cũng sẽ tham dự.”

Tôi và thân là học cấp ba, khi đó không thân lắm.

Lên đại học cùng ở chung ký túc xá mới thành thân.

Người mà ấy nhắc đến, Thẩm Sâm, là người tôi chỉ nghe qua sau khi tốt nghiệp.

Cũng là cùng lớp, và thân đã từng thầm thích ấy thời cấp ba.

Chỉ là tôi không hề nhớ gì về cái tên này.

“Được, tôi sẽ đi cùng cậu!”

11

Để theo đuổi Thẩm Thương Nhạc, cách vài ngày tôi lại đến trường .

Cố Tử Phàm thấy tôi đến thường xuyên, buột miệng : “Cô nhỏ, thi vào cao học trường chúng tôi luôn đi.”

Tôi suy nghĩ.

Nghe cũng có vẻ không tệ.

“Không phải chứ, thực sự đang cân nhắc à!”

Cậu ta dè dặt hỏi: “Cô thực sự nhất quyết là giáo sư Thẩm sao?”

Cố Tử Phàm bị vẻ suy nghĩ của tôi dọa.

Tôi quay sang cậu ta: “Hôm nay cậu hơi lạ.”

“Lạ chỗ nào?”

“Bình thường tôi đến trường, cậu luôn né tôi, sợ người khác biết chúng ta có quan hệ.”

“Hôm nay cậu lại chủ nhắn tin hẹn tôi gặp mặt, rất bất thường.”

Tôi cậu ta đầy nghi hoặc.

Cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cố Tử Phàm bực bội gãi đầu.

“Haiz, tôi chỉ muốn với , giáo sư Thẩm có rồi!”

“Cái gì?”

Cố Tử Phàm mở điện thoại cho tôi xem ảnh.

“Là giáo Trần Dư bên khoa Kiến trúc, ấy thường xuyên đi chung xe với giáo sư Thẩm đến trường.”

“Vài ngày trước còn đăng ảnh lên vòng bè, giáo sư Thẩm đưa ấy về nhà!”

“Đã đưa người khác về nhà, mà còn là khác giới, thì không phải đồng nghiệp bình thường đâu, phải là chứ!”

Cố Tử Phàm chắc chắn lý luận.

Nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt, cậu ta đổi giọng, an ủi:

“Cô nhỏ, đừng buồn quá.”

“Với điều kiện của , có cả đống đàn ông để chọn. Ông nội và ba tôi trước đây muốn giới thiệu đối tượng cho , nhan sắc tuy kém hơn giáo sư Thẩm một chút, điều kiện khác đều rất tốt mà.”

Tôi tấm ảnh trong điện thoại Cố Tử Phàm, ngẩn người.

Trong đó là bà lão hiền từ từng xuất hiện trong cuộc gọi video của Thẩm Thương Nhạc.

Lần đó, rằng sẽ nghỉ phép để về thăm bà.

Bà cụ còn bảo dẫn về nhà.

Hóa ra đã đưa giáo Trần này về.

Cố Tử Phàm lảm nhảm một loạt câu an ủi tôi.

Nhưng tôi không nghe rõ gì cả.

Ánh mắt tôi bị thu hút bởi một chiếc xe quen thuộc.

Chiếc xe đó từ từ đỗ vào vị trí bên đường.

Thẩm Thương Nhạc và giáo Trần bước xuống xe.

Hai người vừa đi vừa vui vẻ.

Anh chưa từng với tôi như .

“Rắc—”

Tôi nghe thấy âm thanh trái tim mình vỡ nát.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...