14
Trong vòng vài giờ "người vợ" Lý Nghiên này đã dùng chữ viết để diễn tả những chuyện tôi sẽ gặp phải mấy tháng sau.
"Tôi và quen nhau 4 tháng trước, ở thời gian bên sẽ là 8 tháng sau.
Lần đầu chúng ta gặp nhau, lúc đó tôi đang tự sát!
Sau khi trải qua chuyện kia ở khu dân cư Cúc Viên tinh thần tôi sa sút, thêm việc cảnh sát vẫn chưa bắt hung thủ nên tôi luôn sống trong khủng hoảng.
Mà càng tuyệt vọng hơn nữa là bệnh viện chữa trị cho tôi đã phát hiện ra tôi đang mắc bệnh nan y. Bác sĩ tôi chỉ còn sống nhiều nhất là một năm.
Liên tiếp chịu đả kích, thêm việc mấy tháng sau sẽ bị bệnh tật hành hạ nên tôi đã lựa chọn nhảy sông tự sát.
Mà vừa vặn lại cứu một lần nữa. Nói là cứu chi bằng là tôi đã cứu .
Bởi vì căn bản không biết bơi, tôi thấy lúc gần bị chết ngạt liền đem kéo lên bờ, tôi tự sát không thành!
Mặc dù đã cùng gặp nạn ở khu dân cư Cúc Viên cả hai đều không biết mặt nhau.
Vì lần gặp gỡ này tính là lần đầu quen biết.
Tôi kể với những việc tôi đã gặp phải, rất đồng với tôi, còn bảo tôi phải kiên cường sống.
Cũng không biết đã nghĩ gì từ hôm đó bắt đầu quan tâm tới tôi!
Anh khuyến khích tôi tiếp thu trị liệu, bất kể kết quả thế nào sẽ luôn đồng hành cùng tôi.
Liên tục trị liệu khiến tóc của tôi ngày càng ít!
Tôi rất thương tâm, thế là liền chạy đi mua tóc giả cho tôi.
Thân thể của tôi ngày càng kém, bác sĩ những ngày còn sống chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vào ngày sinh nhật của tôi, mang tôi tới cục dân chính, chúng ta đã nhận giấy chứng nhận kết hôn!
Không có hôn lễ, không có mời khách.
Anh đưa tôi đi mua một cặp nhẫn rất bình thường, thật ra định mua cái mắc hơn cơ, tôi đã không cho.
Tôi chuyển đến sống cùng , chính là ở căn phòng này.
Anh muốn chuyển đến một căn nhà lớn hơn, tôi không thích, tôi cảm thấy nhà nhỏ mới có cảm giác an toàn.
Tôi ăn không ngon, nên mỗi ngày đều nấu cháo cho tôi.
Tôi thích ngắm hoa nên mua rất nhiều bồn hoa đặt ở ban công.
Tình hình thân thể tôi ngày càng kém, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào thuốc để dịu cơn đau. Mặc dù tôi đã rụng hết tóc, vẫn quyết mua bàn trang điểm cho tôi.
Mỗi khi tôi hỏi vì sao lại muốn ở cùng một người sắp chết như tôi. Câu trả lời của lúc nào cũng là câu: gặp em, là việc đã định sẵn!
Tôi thường xuyên mắng là bệnh thần kinh, bởi vì chỉ có bị thần kinh mới những việc như .
Anh thường rằng tôi là chiêu tài miêu, bởi vì ngày cứu tôi, cũng đã trúng vé số.
Vốn tưởng rằng hai ta sẽ sống hạnh phúc như tới khi tôi chết!
Không nghĩ tới, sẽ chết trước mặt tôi.
Anh có một cuốn nhật ký có thể biết trước số trúng độc đắc.
Anh mua vé số trúng giải nhất, rất nhanh đã bị ý tới.
Đồng thời cũng khiến gặp phải họa sát thân!
Một buổi tối không lâu trước, vì ra ngoài mua thuốc cho tôi, đã bị mấy tên cướp tập kích!
Bọn chúng lấy hết mọi thứ trên người , bao gồm tiền mặt, đồng hồ, nhẫn kết hôn, cuốn nhật ký, còn cả mạng của !
Nơi bị nằm ở điểm mù giám sát, cảnh sát tới bây giờ vẫn không thể bắt hung thủ.
Căn cứ vào vết thương trên cơ thể và dấu vết tại hiện trường, cảnh sát đã nhận định hung thủ là 3 người, rất có thể là người quen đã án.
Tôi rất đau lòng, trong tuyệt vọng đã bước lên con đường báo thù.
Chúng lấy đi cuốn nhật ký của , đó là manh mối duy nhất hiện giờ.
Tôi bắt đầu để mắt đến những người trúng giải nhất xổ số gần đây.
Trải qua nhiều ngày theo dõi và điều tra, cuối cùng đã xác định ba người Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ.
Có lẽ cũng đang giúp tôi.
Khi đang thu dọn đồ đạc của , tôi vô tìm thấy một vài đoạn video trên máy tính của . Đó là video giám sát từ nơi ở trước kia của .
Trong video ghi lại cảnh Trương Tam thường mời Lý Tứ và Vương Ngũ tới nhà uống rượu.
Tôi thấy Trương Tam đang cầm cuốn nhật ký trên tay. Lý Tứ đang đeo nhẫn cưới của . Vương Ngũ thì đeo đồng hồ của .
Bọn chúng khoe khoang sự giàu có của bản thân khi uống rượu.
Tôi thậm chí còn biết từ cuộc trò chuyện của chúng rằng ba người bọn chúng chính là những người đã xâm phạm tôi một năm trước!
Và cờ lại là người trình báo vụ án tối hôm đó, thực ra chúng đã lên kế hoạch để bịt miệng từ lâu.
Trong video giám sát, bọn họ đích thân thừa nhận tội ác mình đã ra, tôi không gọi cảnh sát nữa vì sợ không thể đợi đến khi chúng bị tuyên án.
Nên tôi đã tự kết án họ theo cách riêng của tôi.
Trương Tam nghiện rượu, đêm nào cũng say. Lý Tứ dâm đãng, thỉnh thoảng đến khách sạn gọi một .
Ngày hôm đó, sau buổi tụ tập của bọn họ, tôi đã lấy chìa khóa dự phòng của để vào nơi ở của Trương Tam và đâm vào cổ họng hắn ta.
Tôi thay đổi kiểu tóc, trang điểm đậm rồi hóa trang thành hộp đêm đi đến khách sạn nơi Lý Tư ở, quả nhiên tên đó không nhận ra.
Anh cũng đã chứng kiến quá trình tôi chúng và tôi đã lấy lại cuốn nhật ký cũng như chiếc nhẫn cưới của như nào.
Bây giờ chỉ còn lại Vương Ngũ, hai ngày nay tôi đã tìm ra nơi hắn ta sống.
Không ngờ hắn lại luôn sống gần con hẻm ở khu dân cư Cúc Viên.
Vương Ngũ sẽ về nhà vào khoảng 8 giờ tối thứ bảy hàng tuần, con hẻm trước nhà hắn sẽ là nơi tôi tiễn tên đó lên đường!"
Bạn thấy sao?