Theo Dõi Thời Không – Chương 7

13

Tôi bỗng nghĩ ra một cách.

Cô ta vẫn đứng bên cửa sổ bầu trời đêm. Tôi nhặt một cây bút đánh dấu màu đen, viết xuống chữ:"Cô là ai?" ở vách tường bên cửa sổ.

Nếu như trong thời gian một năm này, không có ai lau chữ viết của tôi thì ba chữ này sẽ xuất hiện trên vách tường ở thời gian của ta.

Đúng như tôi nghĩ, cùng lúc với khi tôi viết, vách tường bên cạnh ta cũng dần xuất hiện chữ viết của tôi.

Tôi cố ý viết chữ rất lớn, người phụ nữ đó rất nhanh liền ý trên vách tường đột nhiên xuất hiện các chữ cái.

Cô ta sợ hãi lùi lại!

Tôi khẩn trương viết thêm một hàng chữ:"Cô không cần sợ hãi, tôi sẽ không , tôi chỉ muốn biết là ai?"

Cô ta rõ ràng đang hoảng loạn, chằm chằm vào chữ trên tường sau đó gì đó.

Nhưng tôi không nghe .

Tôi nhanh chóng viết lên tường:"tôi không nghe giọng của , nếu muốn chuyện với tôi, có thể dùng bút viết ra, viết trên giấy hay trên vách tường tôi đều có thể thấy!"

Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không có biện pháp khác, nên ta chỉ có thể theo lời tôi .

Cô ta vội vàng lấy từ ngăn kéo ra một cây bút đánh dấu màu đỏ.

Sau đó run rẩy viết lên vách tường:"Ngươi là ai?"

Suy nghĩ một chút tôi liền quyết định không   ta biết thân phận của tôi.

Rốt cuộc tôi chỉ muốn biết thông tin về cuốn nhật ký của tôi một năm sau. Tôi tìm cách liên hệ với ta là muốn hỏi cho rõ ràng một năm sau tại sao tôi không còn giữ cuốn nhật ký!

Không cho ta biết thân phận của tôi sẽ có lợi hơn cho việc điều tra.

Tôi lập tức viết lên tường:"Tôi là người thấy tương lai một năm sau, thời gian của tôi và cách nhau một năm, bên tôi bây giờ là ngày 15 tháng 11 năm 2022, thời gian bên là ngày 15 tháng 11 năm 2023!"

Cơ thể ta run rẩy, ta có vẻ không quá tin liền cầm bút viết lên tường:"Anh có thể thấy tôi?"

"Đúng, mắt trái của tôi có thể thấy hình ảnh một năm sau, mấy ngày nay tôi đều đi theo ."

Cô ta có chút chần chừ, rõ ràng ta vẫn chưa tin. Tôi liền đem việc mấy ngày nay qua mắt trái viết xuống. Bao gồm việc tôi thấy ta hai người và nội dung tin nhắn ta đã gửi.

Người phụ nữ chìm vào suy nghĩ, có vẻ ta đã bắt đầu tin.

Cô ta viết:"Nếu như mấy ngày nay vẫn đi theo tôi, đêm qua, cũng đã tới khu dân cư Cúc Viên à?"

Tôi trả lời:"Đúng ."

"Những gì xảy ra trong ngõ hẻm, đã thấy hết rồi à? Hay , chính là người tham dự?"

Tôi khẩn trương giải thích:"Tôi là nhân chứng, là người báo cảnh sát, còn bị bọn người kia đánh!"

Cô ta suy nghĩ một chút rồi viết:"Vậy ra chính là người báo án lúc đó."

Tôi nhanh chóng đặt câu hỏi:"Cô cùng với bị xâm phạm trong con hẻm kia có quan hệ như thế nào?"

Cô ta xuống, cứ như là đang nhớ tới một ký ức tồi tệ, rất lâu sau mới viết:”Tôi chính là người phụ nữ đó!”

Tôi thở dài, xem như tôi đoán không sai.

Cô ta tiếp tục viết:”Cám ơn lúc đó đã ra mặt báo cảnh sát, nếu không tôi cũng sẽ không sống tới bây giờ."

Tôi trả lời:"Chỉ tiếc bây giờ cảnh sát vẫn chưa có manh mối gì về vụ án này."

"Tôi biết, lực lượng cảnh sát vẫn chưa bắt ba người kia, nếu không tôi cũng sẽ không tự mình báo thù!"

"Cho nên, muốn những người đêm qua xâm phạm ? Cô tra ra thân phận của họ bằng cách nào?"

"Tôi tự có biện pháp của tôi."

"Cô có chứng cứ không?"

"Có"

"Vậy sao không giao chứng cứ cho cảnh sát mà lại tự mình ra tay?"

"Bởi vì tôi sợ tôi không thể đợi tới lúc họ bị kết án."

"?"

Cô ta đi đến trước bàn trang điểm, một tác khiến tôi phải đứng hình.

Cô ta tháo toàn bộ tóc trên đầu ra!

Tóc của ta là tóc giả!

Trên đầu ta không có sợi tóc nào.

Tiếp theo tôi thấy ta lấy trong tủ ra một lọ thuốc. Đổ ra vài viên thuốc rồi nhét vào miệng, một ngụm nước nuốt xuống.

Chai thuốc có tên rất dài, tôi lên mạng tra thử.

Đó là thuốc trị ung thư!

Cô ta mắc bệnh ung thư!

"Hiện tại hiểu chưa, thời gian còn lại của tôi không nhiều! Hơn nữa trên người ba người đó còn dính một mạng người, tôi muốn bọn họ nợ máu thì phải trả bằng máu!"

"Mạng người? Mạng ai?"

Cô ta có vẻ hơi chần chừ, không có trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi:"Anh có thể giúp tôi một việc không?"

"Giúp cái gì?"

"Giúp tôi gửi một lời nhắn tới chủ nhân cuốn nhật ký này."

Thấy ta tới cuốn nhật ký, tôi bỗng nhiên căng thẳng.

"Kêu ta hủy cuốn nhật ký này đi."

"Tại sao?"

"Bởi vì tương lai ta sẽ vì cuốn nhật ký này mà chết!"

Như sét đánh giữa trời quang, một năm sau tôi sẽ chết?

Tôi khẩn trương hỏi:"Chết khi nào? Vì sao lại chết?"

Bởi vì kinh ngạc cộng thêm lo lắng nên tay tôi run không ngừng, chữ viết cũng bị vặn vẹo.

"Anh có vẻ rất lo lắng?"

Cư nhiên bị ta ra rồi.

Tôi nhanh chóng viết:"Nếu như tôi tôi là chủ cuốn nhật ký này, có tin không?"

Cô ta trầm tư một lúc lâu.

"Tôi tin, tôi đã sớm đoán ra rồi, chỉ là tôi muốn thấy tự thừa nhận. Tôi với lúc này ở cùng một phòng, chỉ là thời gian khác nhau một năm, như thế tất nhiên là chủ cũ của căn phòng này, Tô Nguyên, là đúng không?"

Cô ta biết tên của tôi!

"Tôi là Tô Nguyên, biết tôi? Mau cho tôi biết tại sao tôi lại chết?"

"Không lâu sau ở tương lai, sẽ bị người ta chết."

"Bị ai ?"

"Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ! Tôi bọn họ là vì báo thù cho tôi, cũng là vì !"

Ngay lúc tôi vẫn còn đang kinh ngạc thì ta đã một chuyện tôi bất ngờ hơn nữa.

"Tôi là...vợ của một năm sau!"

"???"

Tôi trợn tròn mắt. 

Này...

Cô ấy sợ tôi không tin, liền mở album ảnh ra, tôi thấy rất nhiều ảnh chụp tôi cùng ấy.

Còn lấy từ trong tủ ra giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi!

Tôi thấy tên của ấy là Lý Nghiên.

Cô ấy thực sự là vợ của tôi.

Vợ của tôi một năm sau!

Thành thật mà , tâm tôi lúc này có chút phức tạp.

Mấy phút trước, ấy vẫn để lại cho tôi ấn tượng là một người phụ nữ người không chớp mắt.

Nhưng lúc này lại trở thành vợ của tôi một năm sau, thân phận chuyển biến quá nhanh, tôi có chút không thích ứng .

"Anh vẫn ổn chứ?"

Đôi mắt ấy phiếm hồng.

Rất lâu tôi mới trả lời.

"Tôi vẫn ổn, chỉ là lượng tin tức quá lớn, tôi khó mà tiếp thu ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...