7
Nhưng vào lúc này ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ!
Tôi đi đến cửa qua mắt mèo. Là Trương Tam!
Mở cửa ra tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cậu ta.
Trương Tam quyết tâm muốn ở căn phòng đó, tới tìm tôi để lấy chìa khóa. Vốn đã là mai mới tới, cậu ta bảo vừa mới uống rượu cùng gần đây nên đã ghé qua lấy chìa khóa luôn.
Tôi lại khuyên cậu ta nên tìm nơi khác ở, cậu ta nhất quyết không chịu. Không muốn chuyện mắt trái ra nên tôi chỉ đành để mặc cậu ta.
Có lẽ đây là vận mệnh an bài rồi, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Đem chìa khóa đưa cho Trương Tam, còn một chìa tôi giữ lại. Ngồi chuyện một chút Trương Tam liền rời đi.
Trương Tam vừa đi, cùng tôi "ở chung" đã thay đồ xong đang đi từ phòng tắm ra. Cô ta mặc cái áo ngủ in phim hoạt hình.
Xem ra là tôi đã bỏ lỡ trò hay rồi!
Cô ta tới bàn trang điểm bôi một ít kem dưỡng da, sau đó lên giường nằm chơi điện thoại.
Tôi đem giường của tôi di chuyển. Di chuyển tới cùng vị trí với ta.
Tôi nằm lên giường, nằm "bên cạnh" ta. Không chơi điện thoại, tôi đang vào điện thoại của ta.
Tôi đang cố gắng tìm ra manh mối trên điện thoại, nếu ta thật sự là sát thủ thì sẽ phải có thông tin liên lạc với cấp trên.
Nhưng mà, ta lại đang coi phim. Mấy bộ phim thần tượng ngu ngốc.
Mấy phút sau ta tắt điện thoại, tắt đèn rồi đi ngủ. Đêm nay ta ngủ rất sâu, còn tôi lại mất ngủ cả đêm.
8
Ngày hôm sau, vừa mới sáng người phụ nữ đã đi ra ngoài, tôi đoán ta định đi mua vé số.
Tôi việc ở công trường, sáng nay tôi vừa xin nghỉ vài ngày. So với mỗi ngày đi sớm về khuya thì tra xét xem tại sao cuốn nhật ký lại ở đó có ý nghĩa hơn nhiều.
Một năm sau tôi có thể phát tài nhờ vào cuốn nhật ký này hay không?
Cô ta vừa bước ra ngoài tôi liền đi theo.
Cuốn nhật ký của tôi một năm sau rơi vào tay ta, như thế chỉ cần đi theo ta là có thể rõ ràng rốt cuộc một năm sau tôi sẽ xảy ra chuyện gì.
Hôm nay ta mặc một chiếc váy dài, đầu buộc tóc đuôi ngựa. Cách ăn mặc rất tao nhã, thật khó để liên tưởng ta và người phụ nữ người không chớp mắt là một.
Ra khỏi khu dân cư, ta mua hai cái bánh bao và ly sữa đậu nành ở bên đường, sau đó đi tới trạm xe buýt gần đó. Tôi cũng mua năm cái bánh bao và ly sữa đậu nành ở quầy đó.
Bây giờ là giờ cao điểm, trạm xe buýt đầy ắp người.
Cô ta cơ thể nhỏ bé, khó khăn lắm mới chen một chỗ trên xe. Tôi sợ mất dấu, khẩn trương chặn một chiếc taxi ở ngã tư.
"Sư phụ, chạy theo chiếc xe buýt đằng trước đi!"
Tài xế tôi với vẻ mặt mông lung:"Xe nào?"
Tôi lúc này mới nhận ra mình sai rồi, sau đó để tài xế cứ chạy về phía trước, lúc nào cần dừng thì dừng.
Quả nhiên, ta xuống xe ở một cửa hàng bán vé số, sau đó vào mua vé số. Tôi cũng khẩn trương xuống xe đi theo.
Cô ta đã nhớ số trúng trên cuốn nhật ký từ lâu, trực tiếp bảo nhân viên bán số như trên ghi . Lấy vé số ta ra khỏi cửa hàng rồi lên một chiếc xe buýt khác.
Tôi nhanh chóng gọi một chiếc taxi để đuổi theo, không biết ta muốn đi đâu.
Trên đường chạy ngang qua khách sạn đêm đó, mắt trái tôi thấy khách sạn đang rào lại, có không ít cảnh sát. Cô ta cũng không xuống xe ở đây, tôi đoán chắc là ta cố ý đi qua để xem hiện trường.
Người phụ nữ này lúc ra tay có hóa trang, lại tránh đi camera, hơn nữa lại dùng thuốc ngủ, cảnh sát khó mà tra ra .
Cỡ một giờ sau, tôi thấy ta xuống xe, tôi cũng lập tức trả tiền taxi. Cuối cùng cũng đuổi kịp, tôi đi nhanh đi tới "bên cạnh" ta.
Đi qua mấy con hẻm nhỏ, ta đi vào một khu dân cư rách nát: khu dân cư Cúc Viên. Đây là một khu dân cư rất cũ kĩ, không biết có bao nhiêu loại người sống ở đây.
Cô ta ngồi xuống ghế đá dưới cây cổ thụ, sau đó chằm chằm vào con ngõ nhỏ cách đó không xa, sau đó không thèm di chuyển.
Tôi ngồi ở "bên cạnh" ta, vào con ngõ kia.
Đó là một con ngõ bình thường.
Tối tăm, hẹp, lại dài.
Tôi đoán ta đang đợi ai đó. Tôi quay qua thấy khuôn mặt ta rất nghiêm trọng, ánh mắt lại lạnh lùng.
Tôi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, lẽ nào là đang chờ đợi mục tiêu tiếp theo?
Cô ta lại chuẩn bị người?
Ngồi dưới cây đại thụ một ngày, trừ giữa lúc đi vệ sinh còn lại không khi nào rời đi.
Tôi cũng đã ngồi ở đây một ngày, ta dường như không chờ người đó.
Cho tới lúc 9 giờ, ta đã bắt chiếc xe buýt cuối cùng rồi về nhà.
Sau khi tới nhà, ta vào phòng bếp múc một bát cháo. Gần như cùng thời gian vào đêm qua, ta dùng điện thoại nhắn tin tới người "bệnh thần kinh".
"Tối nay không đợi mục tiêu, ngày mai tôi lại đi!"
Rất nhanh đối phương đã nhắn lại.
Như cũ là một icon "mặt " thêm câu : chúc ngủ ngon, chiêu tài miêu!
Cô ta uống hết bát cháo, rửa bát đũa, tưới hoa, quét dọn vệ sinh, sau đó lại nằm trên giường xem phim.
Mười phút sau, ta tắt điện thoại, tắt đèn rồi đi ngủ.
Đêm nay như trước ta ngủ rất sâu, mà tôi lại mất ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, ta lại tới địa điểm khác mua vé số.
Sau đó lại ngồi xe buýt đi tới khu dân cư kia. Vẫn ngồi dưới cây đại thụ đó tận một ngày.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, liên tục mấy ngày đều như thế.
Nhưng lạ là ta mua vé số mỗi ngày, không bao giờ dò thử!
Bạn thấy sao?