18
Từ đó trở đi, tôi bắt đầu đếm ngược từng ngày.
Tôi đang chờ tới ngày gặp ấy.
Tôi thậm chí còn định đi tìm ấy ở hiện tại.
Nhưng trước đó, tôi cần phải lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Dù cuộc sống tương lai của tôi đã số phận an bài.
Nhưng tôi muốn thử một lần.
Nếu tôi không muốn bi kịch tái diễn sau tám tháng nữa, tôi phải đưa Trương Tam, Lý Tứ và Vương Ngũ vào tù trước.
Bởi vì lời khai trước đây đã rõ rằng tôi không thấy mặt ba tên tội phạm.
Vì , nếu bây giờ tôi trực tiếp tố cáo ba người họ, cảnh sát chắc chắn sẽ không tin.
Vấn đề là tôi cần bằng chứng.
Tôi cần lẻn vào nơi ở cũ và lắp camera giám sát.
Điều tôi muốn là ghi lại cảnh họ thú nhận những hành xấu xa mà họ đã ra trong con hẻm ở khu dân cư càng sớm càng tốt.
Tôi nhận cuộc gọi từ Trương Tam vào buổi trưa, hắn ta rủ tôi đến chỗ hắn uống rượu vào buổi tối.
Hắn đó là vì hắn bị sốc trước vụ tấn công Vương Ngũ gần đây.
Đây là một cơ hội tốt.
Tôi đến theo lịch vào buổi tối, Lý Tứ và Vương Ngũ đã đến từ sớm.
Bàn tay của Vương Vũ bao phủ bởi một lớp thạch cao, không ngờ đêm đó hắn không những không chết vì mất máu quá nhiều mà bàn tay còn nối lại!
Xem ra muốn ở thời gian của tôi bọn họ, thật sự rất khó khăn, đây là nhân quả, lịch sử và tương lai cần phải phối hợp lẫn nhau.
Vương Ngũ không biết đêm đó là ai tấn công mình, hắn chỉ là kẻ thù.
Bên bàn rượu, Vương Ngũ lấy chính mình gương, bóng gió với tôi rất nhiều điều có ý nghĩa.
Có lẽ ý nghĩa là, giống như chuyện đã xảy ra với Lý Nghiên ở khu dân cư đêm đó, cho dù tôi có gặp phải nó, tôi cũng nên nhắm mắt ngơ và tránh xa ra, để tránh kết thù như hắn ta và gặp rắc rối.
Rõ ràng bọn họ đã nhận ra đêm đó là tôi, vẫn chưa biết rằng tôi đã biết ba người thủ phạm là bọn họ.
Có lẽ chính vì điều này mà họ vẫn chưa thủ với tôi.
Sau ba đợt uống rượu họ đã say khướt, tôi lắp chiếc máy quay đã chuẩn bị trước vào chiếc đèn chùm trên trần nhà.
…
Trên đường về, trời mưa như trút nước.
Rượu tôi buồn ngủ đến mức tôi nhắm mắt một lúc trên taxi.
Trong cơn mơ màng, tôi hồi tưởng lại những gì đã xảy ra mấy ngày qua trong đầu.
Cảm giác như một giấc mơ!
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu.
Đột nhiên, tôi bị đánh thức bởi một tiếng sấm.
Một tia sét đánh xuống đổ cái cây lớn khiến nó nằm giữa đường.
Chiếc taxi tôi đang đi đã đâm thẳng vào nó.
19
Khi tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe hơi, tôi đã ở trong bệnh viện.
Dù không còn gì đáng lo ngại trí nhớ lại bị thiếu sót.
Vài mảnh ký ức vụt qua tâm trí tôi.
Hình như tôi đã quên điều gì đó!
Chờ tôi hoàn toàn tỉnh, những mảnh kí ức đó chỉ còn là dư ảnh trong đầu.
Tôi cảm thấy như mình đã có một giấc mơ rất dài.
Nhưng tôi chỉ nhớ ba điều trong giấc mơ.
Thứ nhất, tôi có thể thấy tương lai bằng mắt trái.
Thứ hai, tờ vé số tôi mua đã trúng giải nhất.
Thứ ba, tôi thấy người vợ tương lai của mình.
Thật là một giấc mơ tuyệt vời!
...
Khi xuất viện trở về nhà, tôi rất ngạc nhiên khi thấy ngôi nhà đã tặng cho Trương Tam!
Trương Tam rằng tôi đã chuyển đến nơi ở mới cách đây không lâu.
Anh ta chuyển đến nhà cũ của tôi để không lãng phí một món hời.
Có vẻ như vụ tai nạn xe hơi này đã khiến tôi quên đi rất nhiều thứ.
Trương Tam an ủi tôi, rằng quên đi một số chuyện không vui không phải là điều xấu.
Trương Tam dẫn tôi về nhà mới, tôi chẳng có ấn tượng gì với nơi này cả.
Thôi kệ, miễn có thể ở là , hơn nữa tôi cũng chẳng mất gì.
Sau khi vào phòng, tôi thấy một cuốn sổ nhỏ trên bàn cạnh giường ngủ.
Khi tôi mở nó ra, tôi thấy rất nhiều số xổ số và ngày tháng tương ứng ghi trên đó.
Trương Tam thấy nó rồi bật và hỏi tôi bắt đầu nghiên cứu vé số từ khi nào.
Cậu ấy còn trêu tôi rằng nếu có ngày tôi trúng vé số thì nhất định không quên cậu ấy.
Tôi chỉ trừ, trên đời sao lại có chuyện tốt như ?
Ngày đầu tiên đánh dấu trên cuốn sổ nhỏ là ngày 15 tháng 7 năm 2023.
Lúc đầu tôi đã không coi trọng nó.
Đến ngày 15/7, tôi mua vé số theo số ghi trong sổ và thực sự đã trúng giải nhất!
Tôi chợt nhớ đến giấc mơ dài đó!
Đó không phải là một giấc mơ sao?
Có ký ức nào đó tôi đã quên?
Nhưng tại sao tôi không thể nhớ gì cả?
Hơn nữa, mắt trái của tôi không có khả năng thấy tương lai!
Hay là khả năng và ký ức liên quan của tôi đã bị ông trời phong ấn?
…
Trên đường đi đổi vé số, tôi đã cứu một người phụ nữ đang chuẩn bị nhảy xuống sông tự tử.
Sau khi nhảy xuống nước, tôi nhớ ra mình hoàn toàn không biết bơi, về mặt kỹ thuật mà thì người cứu tôi là người phụ nữ đó.
Nói chung, tôi đã thành công trong việc ngăn ấy tự tử.
Khi tôi thấy ấy, trái tim tôi đập mạnh.
Hình như tôi đã từng gặp ấy ở đâu rồi!
Tôi biết ấy đang bị ung thư.
Cô ấy chửi bới và với tôi: “Hôm nay gặp thật là xui xẻo, tôi muốn chết cũng không thành!”
Không biết tại sao, trong đầu tôi chợt hiện lên một câu.
Dường như người phụ nữ trước mặt đã từng với tôi: Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn gặp !
Tim tôi lại đập dữ dội, tôi buột miệng thốt ra một câu: “Gặp em có lẽ là do định mệnh!"
Tôi xong, ấy nghe xong, cả hai đều đỏ mặt xấu hổ.
"Anh điên à? Nói như mà không xấu hổ sao?"
"Chắc em là chiêu tài miêu phải không? Tờ vé số tôi mua hôm nay đã trúng giải nhất rồi!"
Cô ấy tiếp tục mắng tôi tôi chỉ và không gì.
Nếu có kiếp sau em vẫn muốn gặp !
Không biết tại sao tôi lại nhận định những lời trong tâm trí tôi là do ấy .
Đúng , chắc chắn là ấy rồi!
Có lẽ tất cả những điều này đã định mệnh đã sắp đặt!
Bạn thấy sao?