Thê Tử Yêu Kiều [...] – Chương 3

Ta cọ vào lòng nàng ấy: "Ngươi không biết đâu. Ta là một con hổ, ai bắt nạt A Thất, ta sẽ ăn thịt người đó, gào gào gào."

A Thất bị ta cho không biết sao, thành tiếng, sau đó lại nắm tay ta, tha thiết : "Cô nương à, ngươi nhất định phải nắm chặt Lâm thế tử nhé, ai cũng hắn ta là quân tử, chỉ có giao nương cho hắn ta, ta mới yên tâm."

Nhưng, A Thất không biết, ban đầu Lâm Phong dẫn Tô Minh Lộ đến am ni là để bắt nạt ta, để Tô Minh Lộ vui vẻ. Bởi vì Tô Minh Lộ , đứa ngốc ta đây đã chiếm vị trí trưởng nữ của nàng ta.

Lâm Phong mua y phục đẹp cho ta, tặng điểm tâm ngon, dỗ dành ta vui vẻ, sau đó giả vờ rời đi, bảo các ni đánh ta, để ta khóc.

Thấy ta chật vật như một tên hề, hắn ta và Tô Minh Lộ cùng trốn đi lớn.

Dù bị đánh, mỗi lần Lâm Phong đến, ta vẫn với hắn ta. Ta hắn ta là người duy nhất tốt với ta, giống như mặt trời ấm áp.

Nói nhiều lần quá, sau đó hắn ta cũng tin rằng, hắn ta là ánh sáng duy nhất có thể cứu rỗi ta.

Đợi A Thất ngủ say, ta mở bao lì xì ra, trong giấy đỏ có gói một đồng tiền đồng, giấy đỏ khi hơ lửa sẽ hiện ra ba chữ "Lục Chi Hành".

Ta lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một tờ giấy đỏ khác, trên giấy có tên "Vương Chí". Vương Chí là huynh trưởng của phế hậu, vẫn luôn âm thầm liên lạc để muốn lật lại án cho phế hậu.

Lục Chi Hành đã đánh tráo tên người cần ám sát thành tên mình, hắn là đồ ngốc phải không?

Ta tiện tay ném đồng tiền đồng vào cái bình trên tủ, đồng tiền lăn xuống đất, biến thành ba đồng, ta nhảy lên , hóa ra cái bình đã đầy rồi.

8

Ngày hôm sau, cha ta bất ngờ cho gọi ta qua.

A Thất vui mừng khôn xiết, chải đầu, thay y phục cho ta.

Nàng ấy ta càng ngày càng giống cha ta, cha ta biết năm xưa đã hiểu lầm mẹ ta, chắc chắn sẽ tốt với ta.

A Thất định đi cùng ta, v.ú nuôi của Tô Minh Lộ sai nàng ấy đi việc, bọn ta thường thiếu ăn thiếu mặc, nhiều lúc, A Thất phải bỏ tiền túi ra nuôi ta.

Trước khi đi nàng ấy lại dặn đi dặn lại ta, gặp cha ta phải với ông ta, phải chuyện cho tốt, phải ngoan ngoãn hành lễ, đừng có vờ ngơ ngẩn.

Ta ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, khi ta đến Đông viện, đón đợi ta là một trận đòn.

Chiếc váy A Thất mặc cho ta đã bị quất nát, còn dính cả máu, nàng ấy thấy lại sẽ khóc mất.

Tô Minh Lộ xem đã chán, cha ta mới bảo v.ú nuôi dừng tay, rồi hỏi ta có biết lỗi không.

Hóa ra chuyện ta đi dạo phố với Lục Chi Hành, Tô Minh Lộ đã biết.

Nàng ta tố cáo đứa con hoang là ta, muốn câu dẫn vị hôn phu của nàng ta.

Tô Minh Lộ và vị hôn phu của ta là Lâm Phong cưỡi chung một con ngựa thì .

Ta và vị hôn phu của nàng ta là Lục Chi Hành đi dạo phố không chạm vào nhau thì không .

Tô Minh Lộ bưng trà đến cho cha ta: "Cha, ngài bớt giận, đừng vì một đứa ngốc mà tức hỏng người. Nàng ta là đứa ngốc không biết gì cả, chắc chắn cũng không phải cố ý."

"Không biết gì cả mà chỉ biết câu dẫn nam nhân!" Cha ta giận dữ hừ lạnh.

Mẹ của Tô Minh Lộ là Tề thị nhạt với cha ta: "Nếu ngài thật sự đánh hỏng nó, Lâm thế tử lại sẽ trách Minh Lộ nhà ta bắt nạt nó đấy."

"Nó ở Tô gia một ngày, ta đánh c.h.ế.t nó cũng là lẽ thường , đồ tai tinh!" Cha ta nghiến răng ken két, như thể ta là kẻ thù của ông ta .

Vú nuôi nịnh nọt với Tề thị: "Đều đánh vào chỗ không thấy , nàng ta không thì không ai biết đâu."

"Ngươi dám mách lẻo, ta sẽ đánh c.h.ế.t ngươi." Cha ta trừng mắt đe dọa.

Ta ôm đầu: "Ta không đâu, không với ai hết."

Tề thị bưng lò sưởi, giễu cợt: “Lâm thế tử này cũng lạ, Minh Lộ thông minh hiểu chuyện không thấy, lại cứ muốn lấy đứa ngốc này, không biết tại sao nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...