Thê Tử Yêu Kiều [...] – Chương 2

"Hu hu. . ."

"Ta mua kẹo cho ngươi ăn nhé?"

"Hu hu hu. . ."

"Vậy ta dẫn ngươi đi chơi, không?"

". . . Được." Mi mắt ta vẫn còn đọng nước mắt, vừa khóc vừa .

Lục Chi Hành bất đắc dĩ: "Nước mắt của ngươi. . . thật là dễ đến dễ đi nhỉ."

5

Lục Chi Hành dẫn ta đi dạo phố, ta vừa ăn táo đường vừa đổ bánh đậu vàng trong tay hắn.

Lục Chi Hành vỗ quạt vào tay, phủi áo choàng lông cáo nghìn vàng, tiếc nuối không thôi: "Bánh ngon như mà vứt đi? Lâm Phong ngươi thích mà."

Ta lắc đầu như trống bỏi: "Ăn vào sẽ bị đánh."

Lâm Phong đến am ni thăm ta, sau khi hắn ta đi, các ni sẽ đánh ta.

Ngày ta đón về Tô gia, phật đường "không cẩn thận" bị cháy, họ đều bị thiêu c.h.ế.t hết rồi.

Lục Chi Hành nhíu mày, nắm chặt quạt, sắc mặt cũng trầm xuống: "Ai đánh ngươi? Tô Minh Lộ? Tề thị?"

Ta chớp mắt, vẫy tay với hắn: "Ngươi lại đây, ta nhỏ cho nghe."

Lục Chi Hành cúi thấp vai, hơi thở của ta khẽ lay mái tóc hắn, khiến thân hình hắn cứng đờ, vành tai đỏ ửng.

Nhân cơ hội này, ta thổi mạnh một hơi vào tai hắn.

Lục Chi Hành không kịp đề phòng bị thổi một luồng gió vào tai, theo phản xạ lùi lại, giơ quạt ngang người.

"Mắc lừa rồi, đồ ngốc! Đồ ngốc!" Ta vui vẻ vỗ tay.

Lục Chi Hành vừa tức vừa buồn : "Ai là đồ ngốc chứ? Miệng ngươi dính đầy mảnh kẹo, bẩn c.h.ế.t đi ."

Chân mày hắn giãn ra, ta thích nhất dáng vẻ hắn , đẹp lắm.

Có một đoàn rước dâu đi qua, tiếng nhạc vui nhộn.

Tân lang ném bao lì xì cho mọi người, đám đông xô đẩy tranh nhau.

Lục Chi Hành khéo léo tránh những người đang chen lấn, bước pháp linh kỳ lạ, võ công khinh công rất cao, nếu hắn muốn chạy, rất khó đuổi kịp.

Một bao lì xì đập mạnh vào đầu ta, ta đau đớn ôm trán, bao lì xì Lục Chi Hành dùng quạt đỡ lấy.

Lục Chi Hành dở khóc dở : "Ngươi đây là do may mắn hay là do xui xẻo đây?"

Lục Chi Hành dùng quạt kẹp bao lì xì đưa đến trước mặt ta, ta nắm chặt bao lì xì ngồi xổm xuống, mím môi không .

"Bị đập lắm sao?" Lục Chi Hành lo lắng.

"Lâm ca ca không cưới Tiểu Tiểu nữa, Tiểu Tiểu có phải cả đời này cũng không tân nương nữa không?" Ta ngước hắn, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.

". . . Lâm Phong không cưới ngươi, ta cưới ngươi không?" Lục Chi Hành dừng lại một chút, không ngờ lại bị quỷ thần xui khiến mà ra như .

6

"Không ." Ta kiên quyết .

"Tại sao?" Lục Chi Hành nghiêm túc hỏi.

"A Thất ngươi trăng hoa phóng đãng, không phải người tốt." Ta , nước mắt cũng không che giấu sự chân thành.

A Thất là người duy nhất không bắt nạt ta trong am ni , khi về Tô gia, ta đã mang nàng ấy theo.

Lục Chi Hành gõ quạt vào tay, vẻ mặt phức tạp: "Trăng hoa phóng đãng. . . không dùng như đâu."

"Dù sao ngươi cũng xấu!"

"Ta xấu? Ta mua kẹo cho ngươi ăn, dẫn ngươi đi chơi, ta xấu?"

"Ngươi chỉ muốn chọc tức Tô Minh Lộ, khiến nàng ta ghen thôi, ngươi tưởng ta không biết sao? Ta thông minh lắm nhé!"

"Được, ta xấu, ngươi đi tìm Lâm ca ca của ngươi đi." Lục Chi Hành ném lại một câu, giận dỗi quay người bước đi.

Ta quay lưng về phía hắn, thầm đếm trong lòng, một, hai, ba.

"Đi thả diều, lại đây!" Lục Chi Hành quay lại, dùng quạt móc cổ áo sau lưng ta, kéo ta đi.

7

Về đến nhà, A Thất lập tức kéo ta, xoay một vòng kiểm tra.

Lục Chi Hành ngồi trên chiếc ghế chân thọt, bật : "Ta có thể ăn thịt nàng ấy sao?"

Tấm áo choàng lông cáo hoa quý trên người hắn hoàn toàn không hợp với căn phòng đơn sơ cũ kỹ này.

"Tiểu thư nhà ta tâm tư đơn thuần, chỉ sợ kẻ có ý đồ! Lục công tử, nam nữ khác biệt, không tiện giữ công tử ở lại lâu."

Lục Chi Hành bị đuổi đi.

A Thất , Lục Chi Hành không phải người tốt, ánh mắt ta giống như mèo chuột .

"Ta là hổ, không phải chuột." Ta vẻ mặt hung dữ .

"Đúng đúng đúng. Biết nương tuổi hổ rồi." A Thất dỗ ta, vẻ mặt như bà mẹ già lo lắng cho hài tử đến phát sầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...