Ta nhíu mày, giọng lạnh lùng: "Cha đến đây có việc gì?"
"Nhà họ Kỷ bị liên lụy vì nhà họ Triệu, chuyện này con chắc đã nghe rồi phải không? Nhà họ Kỷ dù sao cũng là nhà mẹ đẻ con, luôn bị giam lỏng như , cũng không tốt cho danh tiếng của con."
"Hoàng thượng nay coi trọng Hầu phủ, con nhờ phu quân lời tốt với hoàng thượng, giải tỏa giam lỏng cho nhà họ Kỷ đi."
Ông nhẹ nhàng, như thể chuyện này là việc đơn giản, chỉ cần một lời của phu quân.
Ta bật : "Cha có thật sự cùng một giuộc với Triệu thượng thư không?"
Cha lập tức phủ nhận: "Tất nhiên là không!"
"Vậy cha lo gì, hoàng thượng minh, sẽ sớm trả lại công bằng cho cha."
Cha không ngờ ta từ chối nhanh chóng, thẳng thừng như , liền nổi giận: "Kỷ Lưu Vân, ta là cha con. Làm con, sao có thể để cha rơi vào cảnh nguy hiểm, còn mình hưởng an nhàn?"
Qua rèm ngọc, ta lặng lẽ ông, đáp lại: "Vậy cha, có thể con sống không bằng chết, mà thờ ơ sao?"
"Lúc đó, mẹ kế dùng kim châm vào ngón chân ta. Mười ngón tay liên tâm, cha biết đau cỡ nào không." Nghĩ lại, giọng ta vẫn run lên, "Ta cầu xin cha cứu ta, cha , mẹ kế ta, nhất định là ta đã sai chuyện."
"Quả hôm nay, thực ra là nhân quá khứ." Ta từng chữ, từng chữ, "Nếu cha không thẹn với lòng, thì hãy chờ phán quyết của hoàng thượng. Ta tuyệt đối sẽ không để phu quân dính líu vào chuyện này."
Cha nắm chặt tay, im lặng một lúc, rồi "phịch" một tiếng quỳ xuống đất.
"Lưu Vân, ngày trước cha sai rồi, mẹ kế của con danh môn khuê tú, cha cũng bất đắc dĩ. Chúng ta là m.á.u mủ, cha cầu xin con..."
"Chỉ cần con giúp cha lần này, từ nay nhà họ Kỷ sẽ do con chủ."
"Cha, lúc đó ta cũng từng quỳ lạy cha."
Ta nhẹ: "Cha có giúp ta không?"
25
Sắc mặt cha trắng bệch.
Ông không có!
Ông : "Con là đứa con sinh ra từ cửa kỹ nữ, vào nhà họ Kỷ đã là phúc của tám đời, chịu thiệt thòi cũng là đáng."
Giọng ta nghẹn ngào: "Đối ngoại, con là con cha, đối nội, con không bằng một hầu nhóm lửa trong phủ!"
Rõ ràng là do ông không kiềm chế bản thân nên mới sinh ra ta. Nhưng cuối cùng, ta lại phải chịu đựng tất cả sự ác ý.
Người tỷ tỷ đã im lặng từ trước không thể chịu nổi nữa, hét lên: "Kỷ Lưu Vân, nếu không có nhà họ Kỷ, sao có ngày hôm nay của ngươi? Nếu không phải ta nhường vị trí thế tử phu nhân cho ngươi, sao ngươi có thể sống sung sướng như bây giờ! Đây là món nợ ngươi phải trả cho nhà họ Kỷ."
Tỷ tỷ còn chưa xong, cha đã tát mạnh vào mặt tỷ ta: "Sao lại chuyện với muội muội như ?"
Tỷ tỷ ta kinh ngạc: "Cha, cha đánh con?"
Cha đá vào phía sau đầu gối nàng ta, khiến nàng ta ngã quỵ xuống đất.
"Nếu không phải con bướng bỉnh, luôn bắt nạt muội muội, sao đến nông nỗi này. Bây giờ quỳ xuống xin lỗi muội muội ngay!"
Ông ấn đầu tỷ tỷ ta xuống đất, tỷ tỷ ta hét, giãy giụa.
"Không, con sẽ không bao giờ xin lỗi một kỹ nữ từ kỹ viện!"
Lúc hai cha con sắp đánh nhau, tiếng ho khan nhẹ vang lên.
Phu quân đến rồi.
Tỷ tỷ ta vội vàng rời khỏi tay cha, quỳ gối đến bên phu quân, nắm chặt áo bào của hắn.
"Thế tử, thiếp mới là vị hôn thê của thế tử. Lúc đầu đã có sự nhầm lẫn." Tỷ tỷ ta ngước lên, ánh mắt đầy hy vọng phu quân, "Kỷ Lưu Vân xuất thân thấp hèn, không xứng với địa vị cao quý của thế tử."
"Thiếp dành hết cảm cho thế tử, tất cả đều do cha ngăn cản..."
Phu quân tỷ tỷ ta từ trên cao, lạnh: "Thật sao?"
Ánh mắt tỷ tỷ ta bừng lên hy vọng: "Tất nhiên, chỉ cần ở bên thế tử, trâu ngựa cũng không sao."
Phu quân nhẹ: "Nếu , muội muội đang thiếu một tỳ nữ, chi bằng hãy phục vụ nàng ấy cho tốt!"
Tỷ tỷ ta đứng lặng người.
Phu quân kéo áo bào lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Cô nghĩ ta mù và điếc sao? Lúc đầu các người sợ ta sống không lâu, nên tìm người thay thế, giờ Hầu phủ vượng phát, lại hối hận."
"Trên đời này gì có chuyện tốt như !"
"Bất kể Lưu Vân là con chính thất hay con thứ, dù lớn lên ở nông trang hay kỹ viện, nàng ấy luôn là phu nhân của ta!"
Tỷ tỷ ta và cha bị đuổi ra ngoài.
Tỷ tỷ ta giận dữ hét lên: "Là ta, ta mới là thế tử phu nhân!"
"Ta mới là người bị cướp mất cuộc đời, bị cướp mất vận may!"
Phu quân liếc mắt ra hiệu, lập tức có bà v.ú tiến lên bịt miệng tỷ tỷ ta lại.
Phu quân vén rèm lên, đỡ ta ngồi lại giường.
Chàng nắm lấy tay ta, dịu dàng: "May là nàng, nếu là nàng ta, có lẽ ta không qua nổi mùa đông đầu tiên sau khi kết hôn."
Ta từng lo chàng ấy sẽ chê bai xuất thân của ta.
Nhưng câu ấy đã xóa tan mọi lo lắng trong lòng ta.
Do mang thai trong ngục, mẹ chồng kiên quyết để ta ngồi cữ hai tháng để bồi bổ cơ thể.
Bạn thấy sao?