Thế Tử Phi Là [...] – Chương 8

Kiếp trước, bà già này ngày nào cũng bắt ta đến bên cạnh để lập quy củ.

 

Ngay cả uống nước cũng bắt ta phải tự tay rót, rồi quỳ gối dâng lên trước mặt bà ta.

 

Giờ đây ta đã mang trà dâng bà ấy, mà bà ta lại không dám uống.

 

Ta liền ngay: "Cái gì? Mẫu thân bệnh sao?

 

"Sao không sớm!

 

"Ta cũng biết chút ít về y lý, để ta bắt mạch cho mẫu thân, nhanh dẫn đường!"  

 

"À?"  

 

Minh Châu nghe lời ta, ngạc nhiên trợn to mắt.

 

"Thế tử phi, không cần đâu ạ?"

 

Ta : "Sao lại không cần?

 

"Sức khỏe của mẫu thân là quan trọng nhất!"

 

Nói xong, không màng đến sự phản đối của Minh Châu, ta liền xông thẳng vào.

 

Lúc này, Cảnh lão phu nhân đang nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Ta tiến lại gần, đưa tay lên trán bà ta.

 

Cảm nhận có người bên cạnh, Cảnh lão phu nhân lơ mơ mở mắt.

 

"Minh Châu?"

 

Nhìn thấy ta, biểu cảm trên gương mặt bà ta chẳng khác gì thấy quỷ.

 

"Ngươi! Ngươi! Ngươi sao lại ở đây?"

 

Ta rút tay lại, mỉm thân thiện: "Dĩ nhiên là để thăm bệnh cho mẫu thân, xem mẫu thân mắc bệnh gì."

 

Cảnh lão phu nhân lập tức đẩy ta ra, hoảng hốt giãy giụa.

 

"Ta không sao, ta không cần ngươi khám!  

 

"Mau cút đi! Ta không muốn thấy ngươi!"

 

Nghe bà ta , ta giả vờ buồn bã: "Mẫu thân, sao người có thể ?

 

"Con dâu nào biết mình đã sai điều gì chứ?"

 

Cảnh lão phu nhân như thể bị ta dọa sợ, hốt hoảng kêu lên:

 

"Minh Châu! Minh Châu!  

 

"Mau tới cứu ta!

 

"Mau đuổi kẻ điên này ra ngoài!"

 

Minh Châu nghe lệnh chạy vào, lại bị ánh mắt của ta cho sợ hãi, không dám tiến lên.

 

Ta đứng dậy chỉnh lại trang phục, lạnh lùng Cảnh lão phu nhân.

 

"Mẫu thân còn mình không bệnh, rõ ràng đã năng lung tung rồi.

 

"Sao con lại là kẻ điên? Con là con dâu hiếu thảo của mẫu thân mà!  

 

"Theo con thấy, người thực sự bị điên là mẫu thân đấy.  

 

"Hay là để con viết một tấu sớ vào cung, mời Thái y đến khám cho mẫu thân nhé?"

 

Cảnh lão phu nhân bị ta dọa đến mức bật khóc.

 

"Đừng! Ta không cần!  

 

"Ngươi mau đi đi!"

 

Thấy hôm nay uy phong cũng đã đủ, ta mới rời đi.

 

"Được rồi, mẫu thân nghỉ ngơi cho tốt, con dâu xin phép cáo lui!"  

 

***

 

Khi ta bước ra khỏi phòng của Cảnh lão phu nhân, hai người bên trong trông như vừa tiễn thần ôn dịch.

 

Hồng Thự hỏi: "Tiểu thư, chúng ta gì bây giờ?"

 

Ta nghĩ một lát rồi : "Ra ngoài dạo một vòng, ngươi chuẩn bị xe ngựa đi, cứ là ta muốn ra ngoài thành đến chùa Ngọa Phật để thắp hương cầu phúc cho mẫu thân."

 

Hồng Thự ngơ ngác ta.

 

Ta cũng không giải thích, chỉ giục: "Nhanh đi!"

 

Xe ngựa nhanh chóng lăn bánh đến chùa Ngọa Phật ngoài thành.

 

Chuyện trọng sinh này thực sự quá kỳ lạ.

 

Trong lòng ta cảm thấy bất an, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mộng, nên đến chùa để cầu xin bình an trong lòng.

 

Ta bảo Hồng Thự dâng tiền nhang dầu, thành kính thắp hương trước tượng Phật.

 

Không ngờ rằng, không biết có phải do hương bị ẩm không, mà thắp mãi cũng không cháy.

 

Hồng Thự thấy liền ta với vẻ khó hiểu.

 

"Tiểu thư, chuyện này là sao?  

 

"Sao hương lại không cháy ?"

 

Chúng ta gọi một tiểu tăng trong chùa đến đổi một bó hương khác, vẫn không cháy.

 

Ánh mắt ta dần trở nên tối sầm, không tin vào điều này, tự mình thử thắp lại một lần nữa.

 

Nhưng bó hương như thể đang chống lại ta, giữa chừng liền gãy đôi.

 

Ta nổi giận, chẳng lẽ ngay cả hương cũng muốn đối đầu với ta?

 

Cười lạnh, ta : "Được thôi! Nếu Phật không độ ta, ta sẽ trở thành ma!"

 

Sau đó ta cũng bộ cầu vài lá bùa bình an cho những người trong Hầu phủ rồi quay về.

 

Không ngờ trên đường về, chúng ta bị một đám sơn tặc chặn đường cướp bóc.

 

Hồng Thự hốt hoảng kêu lên: "Tiểu thư, không hay rồi! Chúng ta gặp phải cường đạo rồi!"

 

Trong lòng ta thắc mắc: "Đây là ngoại ô kinh thành, trị an luôn rất tốt, chưa từng nghe có sơn tặc.  

 

"Nếu có sơn tặc, quan phủ đã sớm cho quân đi dẹp rồi."

 

Nhưng bọn sơn tặc vô cùng hung hãn, vừa đến đã g.i.ế.c hộ vệ.

 

Ta giữ chặt Hồng Thự sau lưng, tay nắm chặt thanh kiếm.

 

"Tiểu thư, phải sao bây giờ?"

 

Ta cắn răng, dù lòng không cam tâm, cũng chẳng còn cách nào khác.

 

"Chờ lát nữa, nếu chúng chỉ cướp của, thì giao hết tài vật cho chúng.

 

"Nhưng nếu... nếu chúng muốn điều đồi bại.

 

"Chủ tớ chúng ta sẽ cùng c.h.ế.t chung."

 

Sau đó ta đưa kiếm cho Hồng Thự: "Ngươi đi trước, ta sẽ theo sau!"

 

Hồng Thự ta, rồi lại thanh kiếm, khóc còn thảm hơn.

 

Ta cũng rất buồn.

 

Ta vừa trọng sinh, đại thù còn chưa báo , không ngờ đã phải chịu kết cục thảm thế này.

 

Thật không cam lòng!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...