Thế Tử Phi Là [...] – Chương 7

Một trăm tám mươi rương của hồi môn, ai mà không thèm thuồng?  

 

Cảnh lão phu nhân lập tức kêu lên: "Làm gì có chuyện vừa mới thành thân đã đòi hòa ly? Nếu truyền ra ngoài, Hầu phủ còn mặt mũi gì nữa?  

 

"Con của Thế tử cũng là cốt nhục của con, sao con có thể nhẫn tâm như ?"  

 

Ta nhạo, kiếp trước, đứa con nghiệt chủng đó ăn của ta, uống của ta, cuối cùng lại c.h.ế.t ta.  

Giờ ta chỉ không để nó ra đời, đã là quá nhân từ rồi.  

 

"Đừng nhiều!  

 

"Cảnh Thiểu Ngôn, ta hỏi ngươi, ngươi muốn giữ người đàn bà này, hay muốn giữ ta - Thế tử phi của ngươi? Tự mình chọn đi!  

 

"Ta không có nhiều kiên nhẫn đâu, ta đếm đến ba!  

 

"Một!  

 

"Hai!  

 

"Ba!"  

 

Cảnh Thiểu Ngôn bị lời của ta ép đến toát mồ hôi lạnh.  

 

"Ninh Triều Triều, đừng ép ta!!!"  

 

Ta liền : "Hồng Thự! Thu dọn đồ đạc!  

 

"Chúng ta đi ngay!  

 

"Thư hòa ly ta sẽ gửi đến phủ ngươi, Cảnh Thiểu Ngôn, nghĩa phu thê đến đây là hết, ngươi tự lo liệu đi!"  

 

Ngay giây tiếp theo, Cảnh Thiểu Ngôn đang do dự bỗng vội vàng bước tới, kéo lấy ta.  

 

"Nàng thực sự muốn ép ta phải tự tay g.i.ế.c đứa con ruột của mình sao?"  

 

Ta liếc hắn: "Đúng !  

 

"Ta muốn ngươi tự tay thai nàng ta, không dùng thuốc thai!"  

 

Lời ta khiến mặt Lâm Trân Nhi tái mét.  

 

Không hổ là kẻ lão luyện trong trò giả vờ, nước mắt nàng ta tuôn ra như những hạt trân châu đứt dây, trông thật đáng thương.  

 

"Thế tử, đừng mà...  

 

"Đừng , đây là cốt nhục của chàng!"  

 

Cảnh Thiểu Ngôn nghiến răng, mắt đầy căm hận.  

Hắn đẩy mạnh nàng ta ra, quát gọi gia nhân: "Đưa gậy lại đây!"  

 

Nghe thấy lời này, Lâm Trân Nhi kinh hoàng tột độ.  

 

"Không! Thế tử đừng mà!!!

  

"Ta... ta sẽ rời khỏi Hầu phủ, không bao giờ xuất hiện trước mặt Thế tử phi nữa không?  

 

"Ta cầu xin chàng, xin chàng hãy giữ lại đứa con này!"  

 

Không còn vẻ kiêu ngạo như lúc trước.  

 

Ta lạnh nàng ta: "Ngươi muốn giữ lại đứa con này, rồi sau đó quay về nhận tổ quy tông sao?  

 

"Lâm Trân Nhi, ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến sao?"  

 

Nói xong, ta về phía Cảnh Thiểu Ngôn.  

 

"Ra tay đi!"  

 

Cảnh Thiểu Ngôn hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc gậy to bằng cánh tay, giáng mạnh xuống lưng Lâm Trân Nhi.  

 

Chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, Lâm Trân Nhi bị đánh đến gục xuống đất.  

 

Cảnh Thiểu Ngôn tiếp tục đuổi theo đánh thêm vài cái.  

 

Trán Lâm Trân Nhi đẫm mồ hôi lạnh, váy nàng ta cũng đã thấm đẫm máu.  

 

Ta đích thân bắt mạch cho nàng ta, sau đó lạnh, quay người bỏ đi.  

 

Kẻ tiện nhân này kiếp trước ta, giờ thế này vẫn còn là nhẹ cho nàng ta.  

 

Tiếng khóc xé lòng của Lâm Trân Nhi vang lên sau lưng ta.  

 

"Ninh Triều Triều! Ngươi là đồ độc phụ!  

 

"Ngươi g.i.ế.c con ta! Ta phải lấy mạng ngươi!!!"  

 

Trong lòng ta chẳng hề lay , thậm chí còn muốn bật .  

 

Làm độc phụ thật là sung sướng!  

 

Món nợ m.á.u mà nhà họ Cảnh nợ ta, ta sẽ đòi lại từng chút một!

 

05

 

Lâm Trân Nhi mất đứa con, bị người lôi ra ngoài.

 

Ta chỉnh lại tóc, liếc mắt Cảnh Thiểu Ngôn và Cảnh lão phu nhân, rồi mỉm :  

 

"Thôi rồi, cũng muộn rồi, phu quân và mẫu thân nên về nghỉ ngơi sớm đi.  

 

"Ngày mai ta còn phải dâng trà kính mẫu thân mà!"  

 

Cả hai người đều tức giận mà không dám , nghĩ đến việc ta dám g.i.ế.c người mà vẫn thản nhiên, họ đành phải bỏ đi.  

 

Khi mọi người đã rời khỏi, đóng cửa viện lại, ta mới thở phào nhẹ nhõm.  

 

Hồng Thự vỗ ngực, sợ hãi : "Tiểu thư, vừa rồi người nô tỳ sợ muốn chết.  

 

"Vương mụ mụ dám mạo phạm người, thật may tiểu thư dũng, một kiếm g.i.ế.c bà ta!"  

 

Ta tra kiếm vào vỏ, lạnh lùng : "Đợi đi, lão phu nhân và Thế tử sẽ không bỏ qua đâu."  

 

Ta bảo Hồng Thự lui xuống, rồi nhận ra tên nam nhân đã lẻn vào phòng ta từ trước đã biến mất.  

 

Nghĩ đến cuốn sổ sách, ta nghiến răng tức giận.

  

"Chết tiệt, vẫn chưa lấy sổ sách!"  

 

Vì chuyện xảy ra đêm qua, Cảnh Thiểu Ngôn không ra biên cương như kiếp trước.  

 

Lâm Trân Nhi mất con, khiến hắn đau lòng vô cùng, cả đêm không ngủ, ở lại bên giường nàng ta.  

Thật là " sâu nghĩa nặng."  

 

Ta cứ tưởng, sau khi g.i.ế.c Vương mụ mụ và khiến Lâm Trân Nhi sảy thai, chắc hẳn ta sẽ trằn trọc, không thể nào ngủ yên.  

 

Không ngờ, ta lại có một giấc ngủ ngon lành, không mộng mị.  

 

Sáng sớm ngày hôm sau, ta liền dậy sớm đi đến viện của Cảnh lão phu nhân để thỉnh an.  

 

Đại nha hoàn Minh Châu bên cạnh lão phu nhân ta với ánh mắt sợ hãi, giọng run rẩy : "Thế tử phi, lão phu nhân hôm qua trở về liền ngã bệnh rồi."

 

"Chỉ sợ nhất thời không thể gặp Thế tử phi , lão phu nhân rằng Thế tử phi mới đến, còn chưa quen thuộc nhiều việc trong phủ, nên không cần phải đến thỉnh an mỗi sáng và tối nữa."

 

Nghe , ta khẽ nhướng mày.

 

Lại có chuyện tốt như sao?

 

Đúng là tiết kiệm cho ta khỏi phải giả vờ cung kính rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...