Thế Tử Phi Là [...] – Chương 4

Ngay lập tức, ta phản đòn, giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn và đẩy hắn xuống giường.  

 

"Ngươi là ai? Dám cả gan xông vào phòng của ta!"  

 

Không ngờ, hắn cũng phản ứng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, người bị đè xuống lại chính là ta.  

 

Vì chỉ có một mình, nên ta chỉ mặc bộ y phục ngủ mỏng manh.  

 

Trong lúc giằng co, dây áo ngủ bị lỏng ra, để lộ chiếc yếm màu hồng bên trong.  

 

Thấy cảnh đó, hắn sững lại một lúc, rồi lại bị ta tát mạnh, chiếc mặt nạ rơi xuống đất.  

 

"Đồ dâm tặc!"  

 

Chiếc mặt nạ đồng xanh rơi xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú, mạnh mẽ.  

 

Kiếm mi, mắt sáng, sát khí ngấm ngầm.  

 

Bị ta tát một cái, hắn ban đầu ngỡ ngàng, sau đó đôi mắt phượng dài nheo lại nguy hiểm.  

 

"Cô dám đánh ta?"  

 

Là con của Trấn Quốc Đại tướng quân, tuy chỉ biết sơ qua chút võ nghệ, ta cũng không phải là kẻ mềm yếu dễ bắt nạt.  

 

Thế , nam nhân trước mặt cao lớn, thân hình và tác cho thấy hắn có xuất thân quân ngũ, ta không phải đối thủ của hắn.  

 

Bị hắn khống chế, ta chỉ có thể căm tức chằm chằm vào hắn.  

 

"Ngươi rốt cuộc là ai?  

 

"Nửa đêm xông vào phòng của Thế tử phi Hầu phủ, có mưu đồ gì?  

 

"Ngươi có tin ta báo quan bắt ngươi không?"  

 

Thấy ta như , hắn dường như rất hứng thú, nâng cằm ta lên, buộc ta phải ngước hắn.  

 

"Tốt, cứ báo đi!  

 

"Ta sẽ với mọi người rằng Thế tử phi đã tư thông với ta!  

 

"Đến lúc đó, cả thiên hạ sẽ biết mối quan hệ giữa và ta!  

 

"Cô nghĩ ai sẽ thảm hơn, ta hay là ?"  

 

Lời hắn thực sự ta tức điên.  

 

Lòng tràn đầy phẫn nộ, mắt ta lập tức đỏ hoe.  

 

Nhớ đến kiếp trước và những gì ta đã trải qua, ta cảm thấy trên đời này, chẳng có gã nam nhân nào tử tế cả.  

 

Nước mắt ta không kìm mà tuôn rơi.  

 

Thấy ta khóc thảm thiết, hắn có chút lúng túng.  

 

Nhíu mày, dường như không hiểu, hắn : "Cô khóc cái gì?  

 

"Ta chỉ thôi!  

 

"Cô tưởng ta muốn để chuyện này lan truyền khắp nơi, dính dáng đến sao?"  

 

Thấy ta vẫn tiếp tục khóc không ngừng, hắn bực bội: "Thôi nào! Đừng khóc nữa!  

 

"Nếu còn khóc...  

"Ta sẽ hôn đấy!"  

 

Ta: "???"  

 

Giây tiếp theo, hắn cúi đầu xuống, môi áp lên môi ta, hơi thở ấm áp lập tức bao trùm lấy khuôn mặt ta.  

 

Không thể tin , hắn thực sự hôn ta!  

 

***

 

Vì bị hắn mạo phạm, ta quên mất mình đang khóc.

 

Khi phản ứng lại, ta lập tức tát hắn một cái nữa.  

 

"Ngươi! Đồ vô liêm sỉ!  

 

"Có giỏi thì g.i.ế.c ta đi! Nếu không, ta – Ninh Triều Triều – nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi để rửa mối nhục hôm nay!"  

 

Hắn lại nhận thêm một cái tát, mắt trợn tròn tức giận.  

 

"Cô lại đánh ta!  

 

"Rõ ràng là vừa khóc thì chỉ cần hôn là không khóc nữa...  

 

"Ngươi đúng là kẻ đại lừa gạt!"  

 

Ta thực sự chịu không nổi.  

 

"Ngươi là ai? Ta khi nào những lời như ?  

 

"Ta hoàn toàn không biết ngươi!  

 

"Đồ lưu manh, đừng có ngụy biện."  

 

Giống như đã quyết tâm, hắn không gì thêm, và chúng ta bắt đầu đánh nhau trên giường.  

Không ngờ tĩnh truyền ra bên ngoài.  

 

Chẳng mấy chốc, một loạt tiếng bước chân vang lên.  

 

Bên ngoài vang lên giọng của Vương mụ mụ, người bên cạnh Cảnh lão phu nhân. 

 

"Thế tử phi, lão nô phụng mệnh lão phu nhân đi kiểm tra Hầu phủ, xin Thế tử phi mở cửa."  

 

Ta thầm mắng một tiếng xui xẻo, vội bịt miệng người kia lại và hỏi: "Chuyện gì?"  

 

Vương mụ mụ giọng khách sáo đáp: "Lão nô không tiện rõ!  

 

"Đây là lệnh của lão phu nhân, mong Thế tử phi phối hợp, đừng khó lão nô."  

 

Ta hạ giọng, nghiêm khắc hỏi người bên cạnh:  

 

"Ngươi là tên trộm phải không?  

 

"Ngươi trộm thứ gì sao?"  

 

Hắn khẽ, l.i.ế.m môi.  

 

"Cô biết sao?"  

 

Nói xong, hắn kéo tay ta đặt lên n.g.ự.c hắn.  

 

Dưới tay ta là cảm giác của một cuốn sổ mỏng.  

 

Trong lòng ta lập tức có suy đoán.  

 

Ta vẫn ở lại Hầu phủ, không rời đi ngay, chính là để lấy bằng chứng Hầu phủ cấu kết với Lễ Vương, mưu đồ tạo phản.  

 

Năm xưa, Cảnh Hầu trấn giữ biên cương, phát hiện một mỏ sắt không báo lên triều đình, mà ngầm chế tạo vũ khí, giúp Lễ Vương tranh đoạt ngôi vị.  

 

Không ngờ Cảnh Hầu lại bất ngờ tử trận, kế hoạch của Lễ Vương cũng thất bại.  

 

Hoàng thượng hiện tại nhờ phụ thân ta trợ giúp mà lên ngôi.  

 

Bao năm qua, Lễ Vương vẫn không từ bỏ dã tâm.  

 

Cảnh Thiểu Ngôn chính là tai mắt của hắn tại kinh thành.  

 

Việc nhập ngũ của hắn cũng là do Lễ Vương sắp đặt.  

 

Nghĩ đến đây, ta liền xé mở cổ áo người kia và lấy cuốn sổ ra.  

 

"Đưa ta xem!"  

 

Hắn không kịp phòng bị, bị ta kéo toạc áo, lộ ra lồng n.g.ự.c rắn chắc, mặt hắn đỏ bừng lên.  

 

"Cô !"  

 

Nhưng ta không để ý đến hắn.  

 

Cúi xuống xem cuốn sổ trước mặt, ta phát hiện đó chính là sổ ghi chép việc Cảnh Hầu năm xưa chế tạo vũ khí cho Lễ Vương!  

 

cuốn sổ này, không ai trong Hầu phủ có thể thoát tội!  

 

"Tốt quá! Cảnh Thiểu Ngôn lần này c.h.ế.t chắc rồi!"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...