Khi ta vừa ra, cả sảnh tiệc liền xôn xao.
Sắc mặt Cảnh Thiểu Ngôn lập tức tối sầm lại.
"Nàng bậy gì thế? Đây là biểu muội của ta, không phải kỹ nữ!
Biểu muội chưa xuất giá, trong trắng thuần khiết, danh tiết quý giá nhất đời nữ tử, sao nàng có thể bịa đặt như ..."
Kiếp trước, vì sức khỏe phụ thân không tốt, ta đã tự học y thuật.
Vừa rồi, khi đỡ Lâm Trân Nhi dậy, ta đã nhân cơ hội bắt mạch.
Chắc chắn là đã mang thai một tháng không thể sai.
Nghe Cảnh Thiểu Ngôn mắng ta, ta bèn bộ vô tội, ủy khuất hắn.
"Chẳng lẽ là thiếp thân hiểu lầm sao?
Không thể nào... thiếp vừa mới bắt mạch cho biểu muội, xác định rằng nàng đã mang thai một tháng rồi mà.
Thiếp nghĩ rằng, đã là biểu muội của phu quân, lại còn mang thai, chi bằng để thiếp chủ nạp nàng thiếp cho phu quân.
Nhưng nếu phu quân không thừa nhận... thì biểu muội dù chưa xuất giá mà đã mang thai với ai đó, chẳng phải là không giữ đúng khuôn phép, ô nhục gia môn hay sao?
Không biết biểu muội này là biểu muội họ nội hay họ ngoại nhỉ?
Thiếp nghe lão hầu gia chỉ có một muội muội, đã gả vào phủ Dương Quốc công, hiện giờ là lão phu nhân của phủ Dương Quốc công. Tiểu thư nhà Quốc công chắc hẳn sẽ không...
Chẳng hay là thân thích bên ngoại của lão phu nhân, là tiểu thư nhà Huyện lệnh Tầm Dương, hay là con của chủ hiệu lương thực họ Lý?
Không đúng rồi... Hai nhà này đều không mang họ Lâm. Chẳng lẽ là xuất thân từ nhà ngoại của mẫu thân, con trai của cữu gia?"
Sau đó ta hỏi lão phu nhân:
"Mẫu thân, nhà ngoại của người có phải họ Lâm không ạ?"
Ai cũng biết nhà mẹ đẻ của Cảnh lão phu nhân mang họ Vương.
Dù ta buộc phải chấp nhận Lâm Trân Nhi và con riêng của nàng vào phủ, ta đã cẩn thận điều tra về xuất thân của nàng.
Thế mà cả hai bên thân thích đều không có người như nàng.
Giờ đây những lời này trở thành vũ khí để dồn ép nàng.
Lão phu nhân thấy ta chất vấn không ngừng, sắc mặt tối đen như đáy nồi, ngồi ngay ngắn trên cao đường, siết chặt tràng hạt mà không gì.
Các vị khách cũng bàn tán rì rầm.
"Nếu ta không nhầm, nhà mẹ đẻ của Cảnh lão phu nhân mang họ Vương mà."
"Thế tử phi thật thú vị, chỉ với một lời , đã đưa hết thân thích nhà họ Cảnh vào câu chuyện."
"Nếu để mẫu và di mẫu của Cảnh Thế tử biết rằng hắn tổn danh dự con họ, chỉ e họ sẽ đến cửa tính sổ với hắn!"
"Cảnh lão Hầu gia năm xưa lập nhiều chiến công, đáng tiếc lại yểu mệnh, để lại duy nhất một đứa con trai mà lại ra nông nỗi này. Trước khi cưới đã nuôi thiếp thất trong phủ, con riêng còn vào phủ trước cả chính thất, thật đáng trách!"
"Ngươi đúng, thật đúng đấy, biểu muội của Cảnh Thế tử chẳng phải là nương Trân Nhi ở Phượng Tiên Lâu sao? Đầu năm ta còn đến tìm vui và nhờ nàng bầu nữa!"
"Nghe ngươi , giờ thấy đúng là giống thật..."
"Thật không thể tin , Cảnh Thế tử lại nuôi kỹ nữ thiếp trong phủ, chẳng phải đã giẫm đạp lên danh dự của Trấn Quốc Tướng quân phủ rồi sao?"
"Ninh lão tướng quân chỉ có một ái nữ, sao có thể để yên chuyện này? Lần này Cảnh phủ chắc chắn sẽ gặp phải tai họa không tránh khỏi..."
Đúng là lời đồn như dao, có thể nhấn chìm cả người.
Năm xưa, Cảnh lão phu nhân cũng lấy danh dự của Hầu phủ lý do, buộc ta phải chấp nhận mẹ con Lâm Trân Nhi.
Giờ gió đã đổi chiều, ta muốn xem khi lưỡi d.a.o chạm vào chính họ, họ sẽ phản ứng thế nào!
02
Sau khi náo loạn cả đại sảnh, để lại một đống hỗn độn, ta không quay đầu mà đi thẳng vào phòng tân hôn.
Tháo bỏ trâm cài, Hồng Thự - nha hoàn của ta, lo lắng ta.
"Tiểu thư, sao người biết công tử trước khi cưới đã có thiếp thất?
"Không ngờ công tử bên ngoài thì đứng đắn, mà bên trong lại là một kẻ phong lưu!"
Ta liếc mắt nàng, cảnh cáo: "Cẩn thận vách có tai, sao dám luận bàn bậy bạ về Hoàng thượng?"
Kiếp trước, Hoàng đế ban hôn ta cho Cảnh Thiểu Ngôn là vì cha hắn từng lập chiến công.
Nhưng Hoàng thượng không biết rằng, Cảnh Hầu gia vốn là người của Lễ Vương.
Năm xưa, Lễ Vương thất bại trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, bao năm nay vẫn không từ bỏ dã tâm, âm thầm kết bè kết đảng, âm mưu tạo phản.
An Viễn Hầu phủ từ đầu tới cuối luôn nghe lệnh Lễ Vương.
Hồng Thự bị ta quở trách, lè lưỡi.
"Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải gì?
"Vừa rồi người đã đắc tội toàn bộ Hầu phủ, nô tỳ sợ họ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Hay là... chúng ta quay về Tướng quân phủ?"
Bạn thấy sao?