Cố Bạc Xuyên đứng trong bóng tối.
Những lời Phương Vân vừa , từng chữ một đều lọt vào tai ta.
Lúc này, ta chằm chằm vào đôi tay đan vào nhau của Phương Vân và Hứa Văn, đôi mắt lạnh như băng.
“Muốn kết hôn?” Cố Bạc Xuyên nhếch môi , giọng như vỡ vụn thành băng giá:
“Phương Vân, cuộc hôn nhân trước của em, em đã ly hôn chưa?”
Vừa xong, đám vệ sĩ của nhà họ Cố lập tức di chuyển.
Họ lặng lẽ len qua đám đông như những con cá bơi dưới nước, từ từ tiến về phía Phương Vân.
May mắn là tôi đã kịp chạy đến bên Phương Vân.
“Còn đứng đó gì!” Tôi kéo tay ấy, hét lớn: “Chạy mau!”
…
Ly rượu vỡ tan, rượu bắn tung tóe khắp nơi.
Tôi và Phương Vân đẩy ngã bốn cái bàn, va vào ba nhân viên bưng khay, húc đổ hai chiếc xe đẩy, chạy trốn như đ,iên.
Đám vệ sĩ của Cố Bạc Xuyên bám sát chúng tôi, khoảng cách ngày càng gần.
Chúng tôi lao vào hầm gửi xe.
“Cậu uống rượu chưa?” Tôi hỏi Phương Vân.
“Chưa kịp uống.” Phương Vân trả lời. “Cậu thì sao?”
“Tôi cũng chưa. Tốt quá, không ai ph,ạm tội lái xe khi say.”
Tôi vội vàng lục trong túi Phương Vân lấy chìa khóa xe của ấy, rồi ném chìa khóa của tôi cho ấy:
“Đi! Chia ra chạy!”
Phương Vân hiểu ý tôi ngay.
Cô ấy lái xe của tôi, còn tôi lái xe của ấy.
Tôi dùng bản thân mồi nhử để đ,ánh lạc hướng.
“Hạ Nhan…”
“Đừng lắm lời, nhanh lên!”
Thời gian không còn nhiều, tôi lao lên xe của Phương Vân, đạp mạnh chân ga.
Cố Bạc Xuyên tìm Phương Vân, với tính cách của ta, chắc chắn đã điều tra Phương Vân rất kỹ.
Hai chiếc xe của chúng tôi vừa rời đi, chắc chắn lực lượng chính sẽ bám theo chiếc xe mang biển số của Phương Vân.
Quả nhiên, tôi vừa lái đi không xa, đội truy đuổi đã xuất hiện trong gương chiếu hậu.
Đi đầu tiên là một chiếc mô tô Harley rồ ga inh ỏi.
Người lái đội mũ bảo hiểm, đuổi sát đằng sau xe tôi.
Với tốc độ này, bánh xe như sắp bốc cháy.
Cố Bạc Xuyên đâu ra cái loại l,iều m,ạng này?
Kiểu lái xe này hoàn toàn không cần m,ạng sống nữa!
Bỗng nhiên, tim tôi như ngừng đập một nhịp.
Với hiểu biết của tôi về Cố Bạc Xuyên, ta không đ,iên đến mức này.
Người đ,iên đến mức này chỉ có thể là Trì Vọng.
Tôi kỹ lại bóng dáng trên chiếc mô tô. Còn gì mà tôi không nhận ra nữa chứ?
Tôi đạp ga như đ,iên, đã đạt đến tốc độ tối đa.
Trì Vọng lái chiếc mô tô đuổi vượt qua xe tôi, bẻ đuôi xe như muốn chặn đường, hoặc như muốn cùng tôi đồng quy vu tận.
Tôi buộc phải đạp phanh hết mức.
Chiếc xe dừng lại, cách Trì Vọng chỉ vài milimet.
Đầu tôi đập mạnh vào vô lăng, túi khí bật ra, tôi ngất lịm đi.
…
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức chìm vào bóng tối, tôi cảm thấy Trì Vọng mở cửa xe, bế tôi ra ngoài.
Anh ấy cúi đầu, thì thầm bên tai tôi:
“Nhan Nhan, em quả nhiên không nỡ đâm ch,et tôi.”
Tôi không thể trả lời ấy nữa, ý thức chìm vào bóng tối vô tận.
13
Tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, là lần đầu tiên tôi gặp Trì Vọng.
Khi đó, tôi vừa mới xuyên vào thế giới này, vẫn chưa gặp Phương Vân, sống trong cảnh nghèo khó và phải thêm tại một cửa hàng tiện lợi để kiếm học phí.
Trì Vọng bước vào cửa hàng để mua thuốc lá, toàn thân dính đầy m,áu.
Tất cả khách hàng trong cửa hàng đều hoảng sợ bỏ chạy ngay lập tức, chỉ còn lại tôi đứng sau quầy, ngây ngẩn .
Trì Vọng nhếch mắt lên, giọng khàn khàn: “Đang nghĩ cách gọi c,ảnh sát à?”
Tôi : “Anh bị thương rồi.”
Tôi giúp Trì Vọng băng bó vết thương.
Anh trông rất đáng sợ, lúc ngồi yên tĩnh lại, giống như một cậu bé ngoan ngoãn.
Tôi vụng về quấn băng quanh cánh tay , sau đó : “Xong rồi.”
Tôi chuẩn bị đứng dậy rời đi, Trì Vọng lại đột ngột nắm lấy cổ tay tôi.
Anh tôi, hỏi: “Tháng này ở đây kiếm bao nhiêu tiền?”
Tôi một con số.
Trì Vọng lập tức báo một con số cao gấp trăm lần.
Tôi ngây người: “Nhiều tiền như … Vậy muốn tôi gì?”
Trì Vọng vẻ mặt ngơ ngác của tôi, đột nhiên nở nụ xấu xa: “Làm tôi, chịu không?”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt đẹp đẽ đến mức không thật, vẫn còn vương vết m,áu, giống như một thiên thần sa ngã.
Tôi , thầm nghĩ: “Yêu cầu này có gì mà không chịu chứ.”
…
Ba năm sau, Trì Vọng tính khí bất thường, giống như một con chó đ,iên, chỉ có tôi biết cách xoa dịu .
Anh nhớ tất cả những điều tôi thích.
Tôi không thích mùi thuốc lá, nên không bao giờ hút thuốc trước mặt tôi.
Tôi sợ lạnh, sẽ hủy hết lịch trình vào mùa đông để đưa tôi đi ngâm suối nước nóng.
Tôi mê hư vinh, vào sinh nhật tôi, đốt cả đêm pháo hoa để cho toàn thành phố biết rằng Hạ Nhan tròn 21 tuổi.
Dưới màn pháo hoa rực rỡ ấy, Trì Vọng ôm tôi vào lòng: “Nhan Nhan, em hứa với tôi, mãi mãi ở bên cạnh tôi không?”
Tôi cảm đến rơi nước mắt: “Tôi hứa! Anh cầu hôn luôn đi, tôi đồng ý ngay bây giờ!”
…
Pháo hoa trong đêm tan biến, kéo tôi trở lại thực tại.
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng lạnh lẽo, cảm giác ẩm ướt khiến tôi biết rằng đây là tầng hầm.
Tay tôi bị trói chặt, tôi giãy giụa theo bản năng.
Nhưng chỉ vừa cử một chút, vai tôi đã bị một bàn tay từ phía sau ấn xuống.
“Nhan Nhan, em không chạy đâu.”
Trì Vọng tháo cà vạt, dùng nó một cách thành thạo để thắt chặt cổ tay tôi.
Anh mặc một chiếc sơ mi đen, trên ngực áo có cài một chiếc ghim bạc hình hoa hồng.
Một món trang sức rẻ tiền như hoàn toàn không hợp với bộ đồ hàng hiệu đắt đỏ của .
Nhưng tôi nhận ra nó ngay lập tức, đó là món quà cuối cùng tôi tặng Trì Vọng.
Trì Vọng cẩn thận buộc chặt nút thắt, rồi lấy thuốc từ bên cạnh.
“Em bị thương rồi, phải bôi thuốc.” Anh .
Tôi liều m,ạng giãy giụa, Trì Vọng dễ dàng đ,è tôi xuống.
Ngón tay quen thuộc vuốt ve cơ thể tôi.
Ba năm qua, đã ghi nhớ mọi điểm nh,ạy c,ảm trên người tôi.
Toàn thân tôi run rẩy, mồ hôi ướt đẫm tóc mái, nước mắt vì phản ứng sinh lý không kiềm mà chảy xuống.
Trì Vọng dịu dàng áp trán vào trán tôi, giống như vô số lần trước đây, hôn đi những giọt nước mắt của tôi.
“Khóc cái gì?”
Anh hỏi.
Tôi : “Trì Vọng, có thể thả tôi ra không? Tôi phải đi cứu Phương Vân…”
Tôi không biết liệu Phương Vân đã trốn thoát hay chưa. Trong trường hợp xấu nhất, ấy cũng đã rơi vào tay Cố Bạc Xuyên.
Trì Vọng bình tĩnh hỏi lại: “Em gì? Tôi nghe không rõ.”
Tôi lặp lại: “Thả tôi đi…”
Câu còn chưa dứt, Trì Vọng đã dùng nụ hôn để bịt kín tất cả lời lẽ của tôi.
Tôi c,ắn thật mạnh, m,áu t,ươi lập tức tràn vào miệng, mùi t, nồng nặc.
Nhưng Trì Vọng như không hề cảm thấy đ,au đ,ớn.
Một lúc lâu sau, mới buông tôi ra, dùng ngón tay lau vết m,áu trên môi mình.
“Nhan Nhan, em thay đổi rồi.
“Trước đây em ngoan lắm, chưa bao giờ c,ắn người.”
Anh khẽ, dịu dàng xoa đầu tôi: “Nhưng bây giờ như cũng tốt, tôi thích tất cả các dáng vẻ của em.”
…
Trì Vọng nhốt tôi lại.
Phần lớn thời gian, tự mình canh chừng tôi. Nếu bận, sẽ có hơn hai mươi vệ sĩ canh gác bên ngoài.
Tầng hầm không có đồng hồ, tôi không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua.
Tôi chỉ biết rằng, tôi đã bắt đầu tuyệt thực.
Khi Trì Vọng trở về, tôi đã rất yếu, nắm cằm tôi, ép tôi uống chất dinh dưỡng.
Nhưng chỉ vài phút sau, tôi lại nôn hết ra ngoài.
Trì Vọng tức giận phát đ,iên.
Anh cởi dây trói tôi ra, đẩy tôi tựa vào tường.
“Em hận tôi đến sao?”
Nhiều ngày không ăn không uống khiến tôi chẳng còn sức để phản kháng.
Tôi chỉ máy móc lặp lại: “Thả tôi ra, tôi phải đi cứu Phương Vân.”
Trì Vọng bỗng dừng lại, im lặng rất lâu.
Cuối cùng, : “Em ngoan ngoãn ăn cơm, tôi sẽ đưa em đi gặp Phương Vân.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lóe lên tia hy vọng:
“Anh biết Phương Vân ở đâu sao?”
Trì Vọng thản nhiên thay quần áo cho tôi: “Ừ, sắp ch,et rồi.”
Một câu của khiến tôi òa khóc, nước mắt rơi lã chã lên người .
Trì Vọng như bị bỏng, đứng bật dậy và rời khỏi căn phòng.
Nửa tiếng sau, quay lại, bế tôi lên.
Tôi giãy giụa đ,iên cuồng.
Anh ấn tôi vào lòng, khẽ:
“Đừng nhúc nhích.
“Tôi đưa em đi gặp Phương Vân.”
14
Trên xe của Trì Vọng, tôi hiểu ra toàn bộ sự việc.
Hôm đó, dưới sự yểm trợ của tôi, Phương Vân đã trốn thoát.
Nhưng đây không thể coi là một cuộc trốn chạy thành công.
Bởi vì Cố Bạc Xuyên đã cho người bắt đi Hứa Văn.
Khi tôi Trì Vọng đưa đến bờ biển, Hứa Văn đang bị trói trên một chiếc cần trục, treo lơ lửng trên biển.
Chỉ cần chiếc cần trục buông tay, cậu ấy sẽ lập tức rơi vào biển cả cuộn sóng trắng xóa.
Cố Bạc Xuyên dùng cách này để ép Phương Vân xuất hiện.
Phương Vân đã đến.
Lúc này, ấy đang đứng trên một vách đá cao, chỉ một bước nữa là có thể rơi xuống biển.
So với sự đ,iên cuồng của Cố Bạc Xuyên, Phương Vân lại có vẻ rất bình tĩnh.
Cô ấy : “Anh thả cậu ta xuống đi. Dù sao, cậu ấy rơi xuống thì tôi cũng sẽ nhảy theo.”
Cố Bạc Xuyên đứng cách Phương Vân mười mấy mét.
Anh ta muốn tiến lên một bước, mỗi khi ta bước tới, Phương Vân lại lùi về phía sau một bước.
Sau lưng ấy chính là biển rộng, Cố Bạc Xuyên không dám tiếp tục tiến lên.
Anh ta đứng nguyên tại chỗ, im lặng rất lâu rồi mới hỏi:
“Em nghiêm túc sao?
“Em cậu ta đến à?”
Cố Bạc Xuyên đang ám chỉ Hứa Văn.
Phương Vân không gì.
Bạn thấy sao?