50
Tôi ấy với ánh mắt vô hồn, còn ấy thản nhiên ngồi ăn.
Tôi :
“Anh muốn kết hôn với tôi?”
Anh gật đầu:
“Đúng .”
“Tại sao?”
“Vì thích em.”
Tôi hơi xấu hổ, không dám ấy, lại khó xử mà :
“Nhưng mà, tôi… tôi luôn coi là thế thân.”
Anh ấy lạnh hai tiếng:
“Anh chỉ là muốn em ở bên , không quan tâm em coi là gì.”
Tôi tròn mắt .
Nhìn phong thái đầy bá khí của ấy, tôi rơi vào suy nghĩ.
Chắc là tôi tổng tài chưa đủ lâu nên kinh nghiệm thực tiễn vẫn còn nhiều thiếu xót.
51
Không ai hỏi ý kiến của tôi.
Dù sao nhà tôi và nhà họ Hạ cũng đã bắt đầu chuẩn bị đám cưới rồi.
Tôi cứ ngơ ngác như không hiểu chuyện gì sắp diễn ra.
Ngày đó chúng tôi đi hẹn hò, sau khi ăn xong, ấy kéo tôi ra khỏi nhà hàng rồi đưa tôi về nhà.
Anh còn mang theo cả xe quà. Phải mất mấy lượt nhân viên mới chuyển hết.
Bố mẹ tôi cũng rất sốc, không ngờ lại đến nhanh như . Anh ấy rằng chỉ đưa tôi về nhà thôi.
Anh ấy còn , tôi trước giờ vẫn luôn theo đuổi , mỗi tháng ném cho hai mươi lăm nghìn tệ, rất cảm nên quyết định sau này sẽ đối xử tốt với tôi.
Bố mẹ tôi rất vui, tôi với ánh mắt tán thưởng, tiếp đãi ấy rất nồng nhiệt.
Chẳng bao lâu sau, hai nhà đã cùng nhau ăn bữa cơm gặp mặt thông gia đầu tiên.
52
Tôi lại dọn về căn hộ lớn mà trước đây chúng tôi đã ở chung.
Dù vẫn nghi ngờ về mối quan hệ của mình, cũng không ảnh hưởng gì đến việc tôi tiếp tục học, việc và nghiên cứu về liên hôn hào môn và phong tỏa trái tim.
Khi cùng phòng biết tôi sắp kết hôn với Hạ Yên Diêu, ai cũng ngơ ngác.
Rồi họ hỏi tôi về màn cầu hôn diễn ra như thế nào. Khi biết tôi còn chưa từng ấy cầu hôn thì cả đám chỉ biết tôi bằng ánh mắt bất lực và đờ đẫn.
Tôi cũng đờ đẫn y như bọn họ. Vì ấy hoàn toàn chưa cầu hôn gì cả.
Tối hôm đó, tôi rụt rè hỏi ấy:
“Anh có quên chuyện gì không?”
Anh ấy vừa việc vừa đáp: “Ừm.”
Tôi bĩu môi, không thèm nữa.
53
Tin tôi sắp kết hôn đã đến tai Triệu Kiệt.
Lần này ta tức giận tìm đến tôi, vẻ mặt đầy đau khổ:
“Chẳng phải em sẽ để chờ ba năm sao? Sao mới mấy ngày mà em lại ở bên người đó rồi?”
Tôi biết gì đây? Nói rằng tôi không phải là tổng tài giỏi nhất trong giới nên bây giờ bị người khác vượt mặt rồi à?
Người ta ở cái đẳng cấp cao hơn tôi, tôi có thể gì chứ.
Khi chúng tôi đang nhau, không ai chịu thua thì Hạ Yên Diêu xuất hiện.
Anh ấy kéo tôi ra sau lưng mình, lạnh lùng Triệu Kiệt:
“Cô ấy đối xử với tôi không như với đâu, ấy chẳng dám từ chối tôi.”
Hạ Yên Diêu quay lại, hỏi tôi:
“Bé cưng, em với ta xem, đúng không?”
Tôi thật sự không dám từ chối Hạ Yên Diêu với thân phận mới này.
Vậy nên tôi :
“Tôi tự nguyện kết hôn với ấy. Hôn nhân là tự do.”
Tôi với Triệu Kiệt:
“Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi. Dù lý do bỏ rơi tôi là gì, thì tôi cũng đã người khác. Sau này hãy sống tốt. Còn chuyện tôi sẽ chờ ba năm, lúc đó tôi không ngờ là mình sẽ phải kết hôn.”
54
Trên đường về, Hạ Yên Diêu có vẻ rất vui, hỏi tôi:
“Em ai rồi?”
“Dù tôi ai đi nữa thì cũng không phải là chuyện của , bây giờ tôi đã khóa chặt trái tim mình.”
Anh ấy nhếch mép:
“Bảo em đừng đọc tiểu thuyết nhiều quá mà.”
Tôi nhận ra con đường này không phải đường về nhà, liền hỏi:
“Anh đưa em đi đâu ?”
“Hôm nay là sinh nhật em, quên rồi à?”
Tôi thật sự quên mất.
Kết quả, quà sinh nhật mà ấy tặng tôi lại là một màn cầu hhôn hoành tráng.
Tôi có chút ngại ngùng, vội hỏi:
“Anh còn chuẩn bị cả chuyện này, không sợ em không muốn à?”
Anh ấy lạnh:
“Anh chẳng quan tâm em có muốn hay không, đây chỉ là hình thức thôi.”
Đột nhiên tôi có chút ngưỡng mộ ấy. Quả nhiên, phong thái của tổng tài phải như mới đúng.
Tôi cần cập nhật lại thư viện sách của mình mới . Sau này sẽ chỉ đọc những truyện về tổng tài bá đạo ép buộc người mình thôi.
Trước đây ấy để tôi dễ dàng có quá, tôi thật sự cảm thấy thiếu một chút kịch tính, chính nó đã tôi không thể phát huy hết sở trường của mình.
55
Nhưng nếu tôi từ chối ấy, tôi sẽ bị ấy ép buộc kết hôn. Như thì tôi sẽ mất luôn kịch bản của một tổng tài.
Vậy nên, trước hết tôi phải âm thầm ẩn mình bên cạnh kẻ địch, chờ thời phát triển, tâm xây dựng đế chế kinh doanh của mình.
Sau đó tôi sẽ nuôi một chim hoàng yến khác, và chơi trò tổng tài bá đạo với ép buộc.
Khi đã đặt ra mục tiêu này, tôi ngay lập tức cảm thấy đầy niềm tin vào tương lai.
Bạn thấy sao?