Thế Thân Trong Lòng – Chương 5

28

Dù sao tôi cũng cẩn thận hỏi lại bố tôi, tiện thể báo cáo một chút về hình học tập và công việc, để tăng thêm chút ấn tượng.

Nghe xong, bố tôi bảo:

“Nếu là học giới thiệu, mà diện mạo của đối phương con cũng biết rồi, thì cơ bản không có vấn đề gì lớn. Còn hợp đồng thì tự con xem kỹ. Nhưng đừng quá tính toán, mở rộng quan hệ cũng tốt.”

Tôi vội vàng gật đầu.

Tôi nịnh ông ấy một hồi, rồi nhanh chóng lấy món quà đã chuẩn bị ra tặng. Quả nhiên, bố tôi tươi không khép miệng lại .

Tôi thử cái máy massage lên vai ông ấy.

Ông ấy vui vẻ :

“Vẫn là con hiểu lòng bố nhất, mấy đứa chị của con, cả ngày chẳng thấy đâu.”

Trong lòng tôi vui vẻ đến mức nhảy nhót hát líu lo luôn rồi. Vì lúc ra về, ông còn tặng tôi một công ty giải trí nữa.

29

Đó là một công ty giải trí nhỏ, mua lại với giá rẻ.

Ông rằng tôi thực tập ở công ty cũng khá rồi, giờ tự mình về quản lý công ty mà rèn luyện thêm.

Tôi khá hào hứng. Trên đường về nhà mà vừa đi vừa hát. Cảm giác như mình đã tiến thêm một bước để trở thành tổng tài thực sự.

Hạ Yên Diêu cũng đang ở nhà. Lúc này đang ngồi dựa vào sofa, nghe nhạc.

Tôi nhảy lên ngồi trên người ấy, vào yết hầu của , rồi bắt đầu cắn .

Anh vừa vừa đẩy tôi ra:

“Kỹ thuật hôn của em tệ thật.”

Tôi bóp cằm :

“Anh lại nhớ đến ai? Kỹ năng hôn của ai giỏi?”

Anh ấy tôi :

“Nhớ đến con chó con.”

Tôi véo ấy.

Đùa giỡn một lúc, tôi hỏi :

“Anh thấy em nên đầu tư bao nhiêu thì hợp lý?”

“Chỉ dẫn em chơi thôi, vài chục tỷ là ổn rồi.”

Tôi ấy khinh bỉ:

“Chà, miệng lưỡi cũng lớn ghê, đừng là vài chục tỷ cũng không đủ cho tráng miệng nhé?”

Anh ấy nâng mặt tôi lên, tiến lại gần:

“Đến đây, ăn em trước để khai vị.”

30

Lúc chúng tôi ký hợp đồng, người kia, con trai nhà tài phiệt, là Trịnh thiếu, vừa ký vừa bỡn:

“Hạ thiếu, cậu chơi cũng hoang nhỉ.”

Hạ Yên Diêu bóp má tôi:

“Đây là học muội của tôi. Cậu cũng phải giới thiệu một chút chứ.”

Trịnh thiếu tặc lưỡi:

“Tiếc ghê, tôi học bên trường kế bên.”

Anh ta học ở Thanh Hoa. Chúng tôi học ở Yên Đại. Mọi người cùng ngồi ăn uống chuyện trò, thỉnh thoảng còn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Nếu không phải bọn họ cũng có ảnh đăng lên mạng, chắc tôi đã nghi ngờ mình rơi vào bẫy của họ rồi.

31

Từ khi quen biết Trịnh thiếu, tôi có thêm rất nhiều cơ hội.

Công ty giải trí nhỏ của tôi có hơn hai mươi nghệ sĩ, không quá nổi cũng không chìm.

Tôi thêm vài người quản lý, họ cũng mang theo một số nguồn lực riêng. Trịnh thiếu cũng giới thiệu thêm vài nguồn tài nguyên. Bạn bè tôi cũng góp phần giới thiệu vài nguồn. Những ai không có phim đóng thì tôi cho đi livestream bán hàng.

Tóm lại, tất cả đều phải vận .

Nhất định đến cuối năm, tôi phải giao cho bố tôi một bản báo cáo khiến ông hài lòng.

Hạ Yên Diêu tốt nghiệp sớm.

Anh ấy rằng năm tư chẳng có gì để tốn thời gian với nó cả, học xong hết các môn rồi tốt nghiệp luôn.

Sau đó, ấy còn tìm một công việc.

32

Thật ra tôi không muốn ấy đi . Vì ấy chỉ có thể là “chim hoàng yến” của tôi mà thôi.

Nhưng sau khi tôi đưa ra cầu này, ấy quăng khăn tắm qua một bên, lập tức áp sát tôi, bóp cằm tôi rồi :

“Được thôi, thì tăng giá đi.”

Tôi bị sự quyến rũ bất ngờ của ấy tim đập nhanh.

Lắp bắp :

“Hừ, đồ đàn ông ham hư vinh. Muốn bao nhiêu?”

“Năm mươi nghìn một tháng?”

“Vậy thì cứ đi đi! Đến khi đi rồi, sẽ hiểu chỉ có tôi mới có thể cho cuộc sống mà muốn.”

“Được, đêm nay sẽ phục vụ em tận chu đáo, chủ nnhân của .”

33

Là một “chủ nhân” đầy tính kiểm soát, tôi phải tranh thủ thời gian bận rộn để kiểm tra xem “chim hoàng yến” của mình có ngoan không.

Kết quả là, công ty mà ấy việc, tôi đến còn phải đăng ký báo danh. Phải đợi lễ tân xác nhận, rồi mới có người đến đón tôi và cho vào.

Suýt nữa thì tôi tức đến phát điên. Vậy là tôi không thể kiểm tra bất ngờ à?

Khi Hạ Yên Diêu xuống, tôi vẫn còn đang tức giận.

Anh ấy kéo tôi lên, hỏi:

“Lại tức giận gì nữa đây?”

Tôi không hài lòng, hừ một tiếng.

Anh ấy :

“Anh sẽ với lễ tân, sau này em đến không cần đợi nữa. Cứ vào thẳng.”

Tôi “ồ” một tiếng:

“Anh cũng ghê gớm đấy, lại là công ty của người cũ của à?”

Anh ấy :

“Không đâu, vào đây bằng thực lực.”

Tôi xung quanh, đây rõ ràng không phải chỗ ấy việc. Là căng tin.

Căng tin của công ty họ cũng khá ổn, nên tôi đành chịu.

Khi ấy tiễn tôi ra ngoài, có rất nhiều người theo chúng tôi.

Tôi lập tức nắm chặt tay ấy, mạnh dạn tuyên bố:

“Đàn ông, là của tôi.”

Anh ấy vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, giả vờ như không quen tôi.

34

Một ngày nọ, tôi chợt nhận ra đã lâu rồi mình không còn nghĩ về “bạch nguyệt quang” – người khiến tôi vừa vừa hận nữa.

Tôi cảm thấy một nỗi hối hận sâu sắc. Tôi đã phản bội của mình.

Tất cả là tại Hạ Yên Diêu – kẻ quyến rũ khiến tôi lạc lối.

Khi trái tim tôi bắt đầu dao , thì bỗng nhiên “bạch nguyệt quang” của tôi nhắn tin đến.

“Ngọc Vi, có thể gặp nhau không?”

Tôi tin nhắn đó, ngẩn người hồi lâu.

Tôi và “bạch nguyệt quang” Triệu Kiệt đã nhau suốt ba năm.

Đó là mối đầu thuần khiết nhất trong trái tim thuở thiếu nữ của tôi.

Những cảm ban đầu, những rung , chỉ có chúng tôi hiểu rõ. Vậy mà, ấy lại vì tiền mà phản bội tôi. Sao tôi có thể không đau lòng cho .

35

Anh ta gửi cho tôi thông tin về chuyến bay trở về sắp tới của mình.

Hôm đó, trùng hợp lại là sinh nhật của Hạ Yên Diêu.

Chúng tôi chia tay quá đột ngột, khiến tôi day dứt mãi. Anh ta thậm chí còn không giải thích gì với tôi.

Tôi cứ ngẩn ngơ suốt mấy ngày. Hạ Yên Diêu thấy không gì. Tôi có chút áy náy với ấy.

Nhưng rồi lại nghĩ, ấy cũng chỉ là một “chim hoàng yến” ham hư vinh, có thể chứ?

Thời gian nhanh chóng trôi đến ngày sinh nhật của Hạ Yên Diêu.

Sáng sớm, tôi trang điểm, còn ấy mặc vest, thắt cà vạt.

Anh ấy với tôi:

“Tối nay nhớ đến, có một bất ngờ cho em.”

Tôi chỉ hờ hững đáp: “Ừm.”

Anh ấy hôn lên má tôi, tôi qua gương và :

“Đọc ít tiểu thuyết lại một chút đi,kẻo não bị hỏng.”

Tôi lườm ấy:

“Nếu không phải nhờ những quyển tiểu thuyết đó, thì sao tôi có thể kiếm hai “cây rụng tiền” như bây giờ?”

36

Hai nghệ sĩ của công ty tôi, nhờ đóng một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết biến thái mà tôi rất thích, giờ nổi tiếng rần rần.

Hiện tại họ nhận vô số hợp đồng quảng cáo và lời mời đóng phim.

Hạ Yên Diêu nhếch mép:

“Anh chỉ sợ em nhập vai quá sâu thôi.”

Tôi chậc lưỡi, đẩy ra:

“Chuyện của tôi, đừng xen vào.”

Ra khỏi phòng, tôi quay lại hỏi:

“Điện thoại của tôi đâu?”

Anh ấy đáp:

“Anh đâu dám quản chuyện của em.”

Tôi bĩu môi, không vui.

Anh ấy từ ghế sofa cầm điện thoại đưa cho tôi, :

“Tiểu thư của tôi, em lại sao thế?”

Tôi hừ một tiếng:

“Miệng lưỡi của càng ngày càng sắc bén.”

“Vẫn còn chỗ sắc hơn nữa đấy.”

“Anh đúng là đồ ham hư vinh và mê sắc!”

37

Buổi chiều tôi có lịch học kín nên không đến công ty.

Học xong, tôi lên xe, suy nghĩ một lúc rồi quyết định lái xe đến sân bay. Tôi nhắn tin cho Hạ Yên Diêu:

“Anh ấy về rồi, tôi phải đi đón ấy.”

” Ngoan ngoãn một chút, đừng giận dỗi, chẳng đáng chút nào.”

Lo ấy có ý định lăng nhăng, tôi nhắn thêm:

“Không lại gần bất kỳ nào khác.”

“Đàn ông, là của tôi. Không có sự cho phép của tôi, không rời đi.”

Trên đường đi, lòng tôi cứ bồn chồn không yên.

Tôi thực sự muốn biết, tại sao Triệu Kiệt lại bỏ rơi tôi để chọn lấy hai mươi vạn.

Chỉ hai mươi vạn thôi mà, tôi hoàn toàn có thể cho ta số tiền đó.

38

Lúc trước, khi biết ấy phản bội tôi, tôi đã đau khổ biết bao. Cảm giác ấy cứ như không thể nào hiểu nổi.

Tôi mang theo cả sự căm hận suốt những năm qua, bây giờ tôi chỉ muốn biết một lý do.

Hồi đó, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi còn thề rằng sẽ chơi với cuộc đời này, và không bao giờ tin vào nữa.

Nhưng nghĩ đến Hạ Yên Diêu, nghĩ đến sự dịu dàng và chu đáo của ấy, thi thoảng có chút nổi loạn và xấu tính, lòng tôi lại mềm đi.

Tôi đã quyết định. Sau lần này, tôi sẽ tìm ra lý do và hoàn toàn buông bỏ mối này.

Rồi… sẽ sống thật tốt với Hạ Yên Diêu?

Nhưng vấn đề là gia đình tôi chắc chắn sẽ không chấp nhận. Bố tôi chắc chắn sẽ bắt tôi đi xem mắt.

Cả hai trai và hai chị của tôi đều đã kết hôn qua mai mối với những gia đình có lợi cho công ty nhà tôi.

Anh ba của tôi không chịu đi xem mắt, nên đã bị loại khỏi vòng thừa kế.

Tôi không muốn có cuộc sống tầm thường như ba. Có lẽ tôi không có số để có .

39

Trên đường đi, tôi qua gương chiếu hậu, thấy mấy chiếc xe sang cứ vượt lên, trông như đang đua xe .

Nhìn khá là có không khí.

Tôi bất giác nhớ đến tiết kinh điển trong phim, khi vợ nhỏ bỏ trốn, bị đoàn xe của tổng tài chặn lại.

Hừ!

Kết quả là đoàn xe đó, cứ như đang cố khó dễ cho tôi, ép tôi phải dừng xe bên lề đường.

May mà tôi đã ra khỏi đường cao tốc nên tôi tắp vào lề, bên cạnh là vỉa hè và công viên.

Tôi tức giận bước xuống xe. Nghĩ thàm trong bụng, có tiền thì giỏi lắm sao.

Tôi định nằm xuống đất lăn lộn một chuyến, xem thử họ có dám không đền cho tôi!

Nhưng ngay khi tôi vừa chuẩn bị nằm xuống, thì từ chiếc Bugatti Veyron đi đầu, một người đàn ông cao ráo, chân dài bước xuống.

Anh ấy có phong thái lạnh lùng, gương mặt góc cạnh. Dù đã bước xuống xe, vẫn lười biếng tựa vào thân xe, vẻ mặt vẫn mang một chút chán đời.

Anh ấy châm một điếu thuốc, rồi lạnh lùng tôi. Tôi chợt cảm thấy da đầu tê dại.

Đây chẳng phải là “chim hoàng yến” của tôi sao? Anh ấy mọc cánh hóa thành Bugatti luôn rồi à?

Tôi còn chưa từng lái chiếc xe này nữa cơ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...