21
Thỉnh thoảng, tôi cũng về ký túc xá chơi với các cùng phòng, nếu không thì thời đại học của tôi cũng coi như bỏ phí.
Một hôm, chúng tôi tổ chức ăn uống cùng nhau.
Nhà ăn của trường dành cho giáo viên cũng mở cửa cho sinh viên. Ở đó rất giống nhà hàng, giá cả phải chăng, đồ ăn lại ngon. Thế là chúng tôi đặt một phòng riêng để ăn.
Bạn cùng phòng trêu chọc tôi:
“Ngọc Vi, cậu đương xong là quên tụi này luôn rồi à? Không trọng sắc khinh đâu đấy.”
“Đúng rồi, cậu dạo này sắc mặt rạng rỡ hẳn ra, định khiến tụi này ghen tị mà chết à?”
“Đàn ông ấy mà, cậu không đối xử quá tốt với hắn ta, nếu không hắn sẽ hư đấy.”
Tôi bật lạnh nhạt, uống nước cam mà cứ như uống rượu vang, rồi bắt chước dáng vẻ lười biếng của Hạ Yên Diêu, hờ hững :
“Yêu đương ấy à?”
“Tôi thì đương gì chứ?”
“Anh ta chỉ là một thế thân, một món đồ chơi, một chim hoàng yến thôi mà.”
Nói xong mấy câu đó, tôi cảm thấy mình oai vô cùng.
Rồi đột nhiên, các cùng phòng đồng loạt hít vào một hơi lạnh. Mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa.
22
Tôi quay đầu lại thì thấy Hạ Yên Diêu đang đứng ở cửa, hai tay đút túi, dùng ánh mắt lạnh lùng tôi.
Đằng sau ấy còn có mấy cậu bỡn cợt, huýt sáo như thể đang xem kịch vui.
Một người khoác vai Hạ Yên Diêu, hỏi:
“Này, , lĩnh vực hoạt của cậu cũng rộng ghê ha, còn đi chim hoàng yến cho người ta nữa! Ha ha ha!”
Anh ấy quay lưng bỏ đi ngay lập tức. Đám kia cũng vội vã đuổi theo.
Lòng tôi chùng xuống.
Có cảm giác như ai đó vừa dùng mũi kim đâm vào tim , nhói đau trong lồng ngực.
Tôi đã tổn thương ấy rồi. Có lễ tôi sinh ra để tổn thương ấy.
Bạn cùng phòng huých tôi một cái, bảo:
“Còn không mau đi đuổi theo.”
Tôi gắng gượng kìm nén sự bất an, cố tỏ vẻ cứng rắn:
“Không thể nuông chiều cái tính nết đó của ấy! Anh ấy phải biết vị trí của mình.”
Các cùng phòng nhau đầy khó hiểu.
Ăn xong, tôi mới vội vàng về nhà.
23
Kết quả là ấy không có ở nhà.
Tôi gọi điện ấy giận dỗi, không nghe máy.
Tôi đành nhắn tin cho ấy.
“Anh đang ở đâu?”
Tôi bắt đầu lo lắng, ấy sẽ không phải là định bỏ đi chứ?
Một nỗi bất an trào lên trong lòng tôi. Tôi cứ đi vòng quanh trong nhà suốt nửa ngày, cuối cùng cũng nhận ra mình đã sai.
Tôi không nên tổn thương ấy như .
Nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định mua quà để xin lỗi.
24
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra sẽ mua gì thì cửa đã mở.
Đã ba tiếng trôi qua kể từ lúc tôi câu tổn thương đó. Anh ấy tôi, không gì mà đi thẳng vào phòng ngủ.
Sự lạnh lùng của ấy khiến tôi nhớ đến một câu thoại.
— Anh ấy quay lưng bỏ đi, như đã hạ quyết tâm, không hề tôi thêm một lần nào nữa.
Lòng tôi bỗng trở nên hoang mang.
Khi ấy bước vào phòng, tôi vội đóng cửa lại, rồi nắm lấy áo ấy, nhón chân lên và hôn ấy thật cuồng nhiệt…
Tôi nghĩ, cứ “ngủ” với ấy trước đã, rồi sau đó mọi chuyện sẽ tạm bỏ qua, chúng tôi có thể tiếp tục sống hòa bình với nhau.
Anh ấy hơi ngơ ngác.
Tôi lập tức đẩy ấy lên giường, trèo lên người ấy, ấy với ánh mắt vừa sâu sắc vừa kiềm chế.
Theo đúng định luật trong tiểu thuyết, chắc chắn ấy sẽ bị cuốn hút vào cảm mãnh liệt của tôi.
25
Quả nhiên, ấy nuốt khan một cái.
Tôi lập tức hung hăng cắn ấy, nhất định phải khiến ấy chìm đắm trong kỹ thuật hôn tuyệt vời của tôi.
Nhưng một lúc sau, ấy bực bội :
“Lại Ngọc Vi, em lại cắn ! Em là chó hả?!”
Tôi vội xin lỗi, nhẹ nhàng liếm môi ấy:
“Được rồi rồi, em sẽ nhẹ tay một chút mà, đừng giận. Nếu không cẩn thận lại mắc ung thư vú đấy.”
Anh ấy :
“Cút.”
Chúng tôi “lăn lộn” cả đêm, cuối cùng ấy cũng không còn giận nữa. Nhưng tôi quyết định vẫn nên tặng ấy một món quà.
Xe hơi thì quá đắt. Tôi vẫn chưa phải là một tổng tài đủ tiêu chuẩn. Vì tôi đã hỏi ấy:
“Anh muốn món quà gì?”
Anh ấy suy nghĩ một chút, rồi tôi:
“Em định tặng quà tầm giá nào?”
Tôi nghẹn lời.
Tôi nghi ngờ ấy đang đóng vai từ kịch bản ngược, chuyên bẽ mặt tổng tài.
Tôi lườm ấy một cái:
“Sao không chui vào hòm tiền luôn đi?”
Anh ấy rồi :
“Thế em đi mua cặp nhẫn đi, nhẫn đôi, hiểu không?”
Tôi định chế giễu ấy đừng mơ tưởng hão huyền, tôi và đâu phải là nhân.
Nhưng nghĩ lại, nếu ấy giận rồi bay mất thì sao đây, nên tôi gật đầu.
26
Tôi kéo ấy đi mua luôn.
Anh ấy đeo nhẫn lên tay ngắm nghía một chút. Tôi cũng đeo lên ròi nắm lấy tay .
Khi tôi thanh toán, ánh mắt của những nhân viên trong tiệm ấy đầy khinh bỉ.
Anh ấy không để tâm chút nào, khoác vai tôi rồi :
“Em có thấy…”
Tôi chiếc nhẫn đẹp đẽ trên tay, hỏi:
“Thấy gì?”
“Em hơi nghèo không?.”
Tôi lườm ấy một cái:
“Đừng có coi thường người trẻ nghèo, cũng đừng coi thường người trung niên hay người già nghèo, người chết thì càng không khinh! Anh còn dám tôi à?”
Anh ấy , rồi :
“Bạn bảo có một dự án, đầu tư vào là có thể kiếm tiền, em có muốn thử không?”
Tôi nghi ngờ hỏi:
“Anh lại lén đi quyến rũ người khác à?”
Anh ấy chậc một tiếng:
“Em có nghe hay không?”
Tôi miễn cưỡng gật đầu, vẫn thêm:
“Đàn ông, là của tôi! Anh chỉ thuộc về một mình tôi thôi.”
Anh ấy nhịn một chút, rồi :
“Ngọc Vi.”
Tôi “ừm” một tiếng.
Thỉnh thoảng tôi mới cho phép ấy gọi tên tôi. Còn những lúc khác đều phải gọi là “Lại tổng”.
“Em đã lên đại học rồi, xóa mấy quyển tiểu thuyết dở tệ đó đi. Em cần phải trưởng thành.”
Mặt tôi đỏ bừng như gan heo.
“Tôi đây là nể mặt rồi lắm phải không?!”
“À, tiện thể xóa luôn cả Douyin đi nhé.”
Tôi: “……”
27
Dự án mà ấy thực sự có tiềm năng.
Chỉ là… loại dự án này, đừng tôi, ngay cả bố tôi cũng chẳng có cửa mà vào.
Nhà tôi cũng coi là có tiền, thật ra nhiều dự án, đặc biệt là những dự án chắc thắng, đều phải có mối quan hệ mới vào .
Không thì người ta dựa vào đâu mà dẫn dắt mình?
Nói một ví dụ đơn giản, như chơi chứng khoán chẳng hạn, có người dẫn dắt thì chắc chắn sẽ thắng. Không có người dẫn dắt, thì chỉ có lỗ vốn thôi.
Tôi cũng giữ sự cảnh giác, sợ rằng “chim hoàng yến” của tôi hợp tác với người khác để lừa tiền tôi. Như thì cuộc chiến giành thừa kế của tôi chắc chắn sẽ gặp bất lợi.
Hạ Yên Diêu rằng ấy có một người , có thể đưa tôi vào dự án.
Người đó tôi cũng biết, là con trai của một gia đình quyền lực trong ngành giải trí, từng có ảnh trên mạng. Nhà ta có rất nhiều cơ ngơi, nổi tiếng nhất là chuỗi khách sạn.
Trước đây, bố tôi từng muốn cung cấp hải sản cho chuỗi khách sạn đó, không có mối quan hệ nào dẫn dắt nên họ không nhận.
Tôi nghi ngờ Hạ Yên Diêu, hỏi:
“Anh quen hắn ta kiểu gì?”
Anh ấy nghẹn một chút, rồi :
“Trước đây đi tiếp khách, người ta thấy có tài nên kết thôi. Sao, lại nghĩ đi quyến rũ người khác à?”
Nói xong, mặt mày ấy hầm hầm mà bước xuống xe.
Lúc vào thang máy, tôi :
“Anh cũng nóng tính ghê ha.”
Bạn thấy sao?