Sau khi bị ép chia tay với người , tôi bắt đầu nuôi “thế thân” của người mà tôi thầm.
Người đó là học trưởng của tôi. Anh trông cực kỳ đẹp trai, phong thái lạnh lùng, còn mang một chút khí chất chán đời.
Để không bị ấy lấn át, tôi cầm ly rượu vang trong tay rồi ấy với ánh mắt u buồn và lạnh nhạt.
Tôi :
” Ngoài ra, tôi có thể cho tất cả mọi thứ.”
Tôi cũng với bè:
“Anh ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi trong lúc nhàm chán của tôi mà thôi.”
Tôi bao nuôi ấy hai năm, dần dần tôi nhận ra mình đã có cảm với ấy. Nhưng tôi lại không dám thừa nhận.
Thế rồi một ngày nọ, người tôi thầm đã quay về. Vừa hay, hôm ấy là sinh nhật của “thế thân”.
Tôi gửi cho ấy một tin nhắn lạnh lùng:
“Anh ấy đã quay lại, tôi phải đi đón ấy rồi.”
Nghĩ một lúc, tôi nhắn thêm:
“Đừng có loạn, sẽ không đáng chút nào đâu.”
Trên đường đi, tôi bị hơn chục chiếc xe sang chặn lại. Dẫn đầu là một chiếc Bugatti Veyron, từ đó bước xuống chính là “thế thân” của tôi.
Anh ấy tôi bằng ánh mắt băng giá, khiến tôi không dám giả vờ té ngã để đòi tiền bồi thường thuốc men nữa.
Từ những chiếc xe khác bước xuống một loạt công tử, họ huýt sáo rồi :
“Này, Thái tử gia của Bắc Kinh chúng ta, đây là sắp mọc sừng rồi à ha ha ha…”
1
Hồi học cấp ba, tôi sớm và bị phát hiện.
Người đó là cùng bàn của tôi, bố tôi đưa cho cậu ấy hai mươi vạn để cậu ấy rời xa tôi.
Cậu ấy đã đồng ý. Sau đó cậu ấy đã đi du học, cách xa tôi nửa vòng trái đất.
Từ đó, cậu ấy trở thành người tôi thầm.
2
Khi vào đại học, bố tôi bảo tôi phải cho kỹ, nếu còn dám người nghèo nữa thì ông sẽ đánh gãy chân tôi.
Tôi gật đầu đồng ý trong nước mắt, rồi quay đi lại tìm ngay một kẻ nghèo trong trường.
Nhưng mà, tôi là người mê ngoại hình. Rất nhanh, tôi phát hiện có một học trưởng năm ba trông cực kỳ đẹp trai.
Anh ấy thường xuyên vắng mặt ở trường. Có người từng thấy ấy bước xuống từ xe của một phú bà. Người ta còn đồn rằng phú bà đã tặng ấy một chiếc xe sang.
Các cùng phòng của ấy ai cũng ghen tị với ấy.
3
Có một ngày, tôi thấy ấy lại bước xuống từ xe của một người đàn ông.
Anh ấy đúng là trai đều thích mà.
Lại có một ngày khác, tôi và vài người đi bar chơi. Đó là lần đầu tiên chúng tôi đi bar, bởi vì trước đây chưa đủ tuổi nên đều bị cấm.
Và tôi lại thấy ấy.
Anh ấy đang lách mình bước qua đám đông, có vẻ đang định đi ra cửa sau.
Tôi nghĩ chắc là phục vụ bàn ở đây nên đi thay đồ chuẩn bị việc đây mà.
Tôi nốc một ngụm rượu rồi xông tới, kéo ấy lại.
Anh ấy thấy tôi thì nhíu mày hỏi:
“Sao em lại ở đây?”
Tôi hỏi:
“Anh biết em à?”
Anh ấy ngửi ngửi người tôi, sau đó chau mày tỏ vẻ không hài lòng :
“Em còn uống rượu nữa?”
4
Tôi liền kéo ấy đi ra ngoài. Đến khi ra khỏi cửa, tôi lấy hết can đảm, cố dùng chiều cao thấp hơn của mình để ra những lời cao ngạo:
“Anh đi theo tôi đi, đừng công việc khổ cực này nữa.”
Anh ấy: “……”
Tôi khoanh tay lại trước ngực, nheo mắt:
“Đừng giả vờ nữa, tôi biết, chắc chắn thiếu tiền nên mới bị mấy bà già phú bà và mấy ông già bụng phệ kia bao nuôi. Nói một cái giá ra đi, sau này đi theo tôi, không cần đến mấy người gì khọm kia nữa.”
Tôi lén ấy một cái, rồi rút ra một tấm thẻ ngân hàng:
“Trong này có hai mươi nghìn, đừng quá kích , đây chỉ là tiền tiêu vặt một tháng thôi. Nếu nghe lời, sau này tôi sẽ mua xe cho .”
Một lúc sau, ấy mới hỏi:
“Em uống bao nhiêu rồi?”
Tôi :
“Chỉ mới hai chai thôi, chừng đó rượu còn không đủ để tôi tráng miệng đâu.”
Dứt lời thì tôi lăn đùng ra ngất xỉu.
Trước khi ngất, tôi cảm nhận ấy đỡ lấy tôi, cánh tay rắn chắc, ngực cũng cứng cáp.
Người này cũng có sức hút ghê nhỉ.
5
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường khách sạn. Anh ấy ngồi trên ghế sofa gần đó, đang bận rộn gõ máy tính. Và quần áo của tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Anh ấy đưa cho tôi một ly nước:
“Sau này đừng uống rượu nữa.”
Tôi chậc lưỡi:
“Chuyện của tôi, đừng xen vào. Còn những lời tối qua của tôi, có đồng ý không?”
Anh ấy nhướng mày ngạc nhiên:
“Ồ, vẫn nhớ cơ à?”
Tôi hừ một tiếng:
“Nếu chê ít, tôi có thể cho hai mươi lăm nghìn một tháng! Chị đây không có gì ngoài tiền!”
Anh ấy khẽ:
“Được thôi.”
Anh ấy rút tấm thẻ ngân hàng mà tôi đã đưa tối hôm qua ra rồi :
“Số dư trong này không đủ trả tiền khách sạn đâu.”
Tôi giật mình, hai mươi nghìn còn không đủ cơ á?
Tôi mặt mày u ám đi thanh toán ở quầy lễ tân. Nhân viên lễ tân chúng tôi với vẻ mặt kỳ quặc.
Khách sạn gì mà một đêm những hai mươi tám nghìn. Biết tôi đã tắm một trận rồi mới đi.
6
Từ đó trở đi, tôi có thêm một “chim hoàng yến”.
Dựa vào kinh nghiệm từ những tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà tôi đã đọc, tôi cũng mua một căn hộ gần trường.
À, là bố tôi mua cho tôi. Phí dịch vụ hàng tháng cũng là bố tôi chi trả.
Bố cho tôi năm mươi nghìn tệ mỗi tháng tiền sinh hoạt, bây giờ chi phí cố định của tôi đã là hai mươi lăm nghìn tệ cho ấy rồi.
Hơn nữa tôi còn phải tiết kiệm để mua xe cho “chim hoàng yến” nữa.
Mặc dù tôi có tiền tiết kiệm, nếu tiêu quá nhiều, bố mẹ sẽ hỏi thăm.
Và thế là tôi bắt đầu cuộc sống nuôi dưỡng “chim hoàng yến” của mình.
Bạn thấy sao?