Thế Thân Tàn Phai – Chương 2

4.

Sau ngày hôm đó, tôi không đến studio nữa.

Chu Cận Nghiễn giúp Lục Tư Tư tìm một trợ lý mới, sau đó sắp xếp tôi đến công ty hắn trợ lý riêng của hắn.

“Sau này em đi theo tôi.”

Hắn nắm bút máy trong tay, nâng mắt tôi, giọng mềm xuống.

“Lâm Gia trong studio là người cố ý châm ngòi ly gián em và Tư Tư, tôi đã chuyện với người ta rồi, sau này sẽ không có ai mời ta đóng phim nữa.”

Thấy tôi không tỏ vẻ gì, cũng không lên tiếng, Chu Cận Nghiễn trầm mặt.

Giọng mang theo sự cảnh cáo: “Úc Ninh, đừng có một bước lại muốn thêm một bước.”

Là tôi muốn thêm một bước sao?

Lâm Gia vì nhân vật bị cướp mất mà sinh lòng bất mãn, cố ý kích thích Lục Tư Tư vài câu.

Kẻ cầm đầu chân chính là ai, tôi và Chu Cận Nghiễn đều biết rõ.

Chỉ là ngày đó tôi chọc hắn giận, hắn không quan tâm tôi cả người ướt như chuột lột, cố ý ở trong xe hành hạ tôi rất lâu.

Mấy ngày nay tôi vẫn luôn sốt nhẹ.

Uống thuốc xong đều mê man, cũng không có sức mà tranh luận với hắn.

Chỉ hơi cúi đầu : “Tôi biết rồi.”

Chạng vạng tối, sau khi Lục Tư Tư xong việc, tôi lái xe đưa Chu Cận Nghiễn đi ăn với ta.

Vừa thấy tôi, ta đã lạnh giọng : “A Nghiễn, em không muốn cãi nhau với , cũng đừng có mang người này đến chọc em bực.”

Chu Cận Nghiễn nghiêng đầu tôi: “Vào xe chờ đi.”

Tôi gật đầu, xoay người rời đi.

Trên điện thoại là thư mà giảng viên ở trường học gửi.

[Ninh, thư thông báo trúng tuyển hệ thống báo đã gửi cho em rồi, lúc nào em có thể đến trường học báo danh ? Với lý lịch của em, đã xin cho em học bổng loại một rồi, rất mong có thể dạy học sinh vừa có thiên phú lại vừa chăm chỉ như em.]

Tôi giơ tay lên không trung.

Giống như như là có thể nắm những mảnh vụn giấy trúng tuyển mà Chu Cận Nghiễn đã xé nát rồi vứt đi .

Tối hôm đó, Chu Cận Nghiễn không về nhà.

Hắn gửi tin nhắn cho tôi: [Tôi muốn đưa Tư Tư về, không cần chờ tôi.]

[Ở lại bên đó qua đêm sao?]

Hắn không chút khách sáo: [Úc Ninh, đây không phải chuyện em có tư cách hỏi.]

Tôi lái xe đến nghĩa trang ở ngoại ô.

Bà ngoại an táng ở đó đã hơn hai năm.

Ảnh chụp trên bia mộ là ảnh khi bà hấp hối.

Khi đó bà bệnh rất nặng.

Tôi lấy hết tiền tiết kiệm những năm gần đây, cố nén xấu hổ vay tiền giảng viên và học.

Gom góp khắp nơi vẫn thiếu hơn ba mươi vạn.

Đối với Chu Cận Nghiễn mà , đó cũng chỉ là một buổi uống rượu của hắn và bè.

Cũng chỉ là một chiếc túi tặng .

Nhưng đối với tôi mà , đó là rãnh trời có bước thế nào cũng không đi qua .

Sau khi phẫu thuật xong, bà ngoại nắm chặt tôi, liên tục dặn dò.

Không thể vì tiền này Chu Cận Nghiễn không nhắc đến mà chúng tôi không coi trọng .

Cho nên ba năm nay Chu Cận Nghiễn gì tôi nghe nấy, cho dù là cầu vô lí đến đâu tôi vẫn sẽ đồng ý.

“Nhưng bà ơi, con phải sống như cho đến già sao, phải chôn lí tưởng và ước mơ của mình ở đây sao?”

Trong nghĩa trang vắng vẻ, chỉ có tiếng gió và tiếng côn trùng kêu vang.

Bà ngoại trên bia mộ im lặng tôi.

Bà đã vĩnh viễn không trả lời tôi nữa rồi.

5.

Xế chiều hôm nay, đột nhiên có một người quen thuộc đến tìm tôi.

Là Lâm Gia.

Cô ta không còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc đối chọi gay gắt với Lục Tư Tư ở studio nữa, lúc này vô cùng nhếch nhác.

Cô ta ngồi trong góc quán cà phê hỏi tôi: “Lục Tư Tư đối xử với như , chắc tức lắm nhỉ?”

“Tôi biết, khó khăn lắm mới trèo lên cành cây cao là Chu Cận Nghiễn, kết quả ta vừa về, mọi thứ đều bị sụp đổ. Tôi đã người chụp ảnh ta và Chu Cận Nghiễn qua đêm với nhau, chỉ cần sau khi tung ra đứng ra mình mới là chính thức, ta sẽ bị hủy.”

“Đóa hoa nhài trắng nhỏ bé cũng chỉ là kẻ thứ ba mà thôi, ha ha.”

Tôi uống xong ly nước chanh, lắc đầu từ chối ta.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự điên cuồng của Lâm Gia.

Sự nghiệp diễn xuất ta tự hào nhất bị một câu tùy ý của Chu Cận Nghiễn hủy, ta đã mất tỉnh táo.

Tối hôm đó, ảnh thân mật của Lục Tư Tư và Chu Cận Nghiễn lên hotsearch.

Một người tự nhận biết nội lên tiếng: [Chu Cận Nghiễn có , ở bên nhau nhiều năm rồi, tôi từng thấy họ đi ăn cơm với nhau, người kia căn bản không phải Lục Tư Tư.]

Để chứng minh mình không bịa chuyện, người này còn đăng ảnh lên.

Vì là hình chụp lén nên hơi mờ, vẫn có thể thấy người phụ nữ trên ảnh tóc ngắn, người hơi gầy, đuôi mắt nốt ruồi.

Cô ấy hơi ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh người đàn ông đối diện.

Tôi ảnh chụp ngẩn người.

Đây là ảnh hai năm trước, lúc đó bà ngoại vừa qua đời không lâu.

Tâm trạng tôi vẫn luôn không ổn.

Chu Cận Nghiễn đưa tôi đến một nhà hàng nhỏ mới mở.

Nơi đó đồ ăn quê hương tôi.

Dùng gia vị không khác chút nào bà ngoại.

Tôi nếm thử một miếng, biết hắn cố ý dẫn mình đến nên ngẩng đầu nghiêm túc cảm ơn hắn.

“Cảm ơn , tổng giám đốc Chu.”

Hắn mỉm : “Úc Ninh, có ai gọi trai mình như không?”

Hắn tôi gọi hắn là A Nghiễn.

Tôi không quen gọi tên thân mật như , cũng chỉ có thể gọi cả họ tên hắn.

Sau này mới biết, kia là xưng hô Lục Tư Tư gọi hắn từ nhỏ đến lớn.

“Úc Ninh!”

Tôi lấy lại tinh thần, thấy Chu Cận Nghiễn trầm mặt bước vào đi thẳng đến chỗ mình.

Hắn giơ tay tát tôi một cái rồi lại kéo cổ áo tôi, nhấc cả người tôi lên bàn bên cạnh.

Một tấm hình ném mạnh vào mặt tôi.

Bên trên là tôi và Lâm Gia ngồi trong góc khuất tối đèn ở quán cà phê.

Giọng hắn lạnh giá: “Vì sao vẫn chưa biết đủ? Nếu như không phải vì khuôn mặt này của giống Tư Tư mấy phần thì ngay cả tư cách bán mình để lấy tiền chữa bệnh cho bà ngoại cũng không có! Bây giờ thì hay rồi, liên thủ với người khác hãm Tư Tư, sao có thể độc ác như chứ!”

Khuôn mặt tôi đau rát, cổ áo bị nắm chặt khiến tôi khó thở, cảm giác ngạt thở bao trùm lấy tôi.

Tôi há to miệng, khó khăn : “Không phải tôi.”

“Tôi từ chối ấy.”

Chu Cận Nghiễn không chịu tin.

Hắn dùng sức bóp cằm tôi, khuôn mặt tôi một lúc, giống như hận không thể dùng ánh mắt để khoét thịt ra .

Một lúc lâu sau, hắn lạnh: “Thứ hạng ba mà thôi, thật rẻ tiền.”

Hắn thả lỏng tay, tôi vô lực ngã xuống mặt đất, đóng sập cửa rời đi.

6.

Hotsearch nhanh chóng thay đổi chiều gió.

Bạn bè Chu Cận Nghiễn đứng ra sáng tỏ, tôi không phải hắn.

[Lúc đầu tổng giám đốc Chu thấy ta đáng thương nên mới giúp người nhà ta thanh toán tiền thuốc men, không ngờ ta lại không ngừng dây dưa, vẫn muốn hiến thân trèo cao. Bữa cơm trong bức ảnh kia cũng là tổng giám đốc Chu hẹn ta ra để chuyện rõ ràng.]

Chu Cận Nghiễn cho người đăng mấy bức ảnh khác lên.

Có ảnh tôi nhân viên ở quán bar, bị khách quấy rối.

Nhưng góc độ chụp này lại giống như muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.

Còn có Lâm Gia ăn cơm chung với nhà đầu tư.

Cuối cùng là ảnh chụp của chúng tôi ở quán cà phê.

Có người đưa ra kết luận: [Cho nên vai của Lâm Gia bị cướp, ghi hận trong lòng nên hợp tác với em hầu rượu ở quán bar kia? Lục Tư Tư cũng thảm đấy.]

Số di của tôi bị lộ.

Hàng ngàn hàng vạn tin nhắn nhục mạ gửi đến.

Còn có người đào bới giấy chứng nhận của tôi, cầu trường học hủy bỏ vì lý do nhân cách thối nát, hủy bỏ giấy tốt nghiệp và học vị.

Còn Lục Tư Tư lại thoát thân một cách sạch sẽ.

Tối hôm sau, ta thoải mái đăng một bức ảnh nhẫn kim cương lên Weibo.

[Đã đính hôn.]

Dưới phần bình luận là vô số lời chúc phúc.

Bạo lực mạng nhằm vào tôi lại ngày càng nghiêm trọng.

Liên tục mấy ngày tôi không dám mở điện thoại.

Chu Cận Nghiễn cũng không quay về.

Bệnh đau dạ dày của tôi lại tái phát, vừa định ra ngoài đến bệnh viện lấy thuốc thì bị trói kéo lên một chiếc xe van màu trắng.

Trong nhà máy hoang bên bờ biển, tôi thấy Lục Tư Tư bị trói như mình.

Váy dài đắt đỏ của ta dính đầy bụi, rách nát tung tóe.

Mái tóc dài chăm sóc cẩn thận cũng vừa rối vừa xơ xác.

Cô ta dùng ánh mắt oán hận tôi, tức giận mắng: “Lại là !”

Tôi mấp máy môi: “Lời này phải là tôi mới đúng.”

“Cô có tư cách gì mà chuyện với tôi như thế? Thứ rách nát rẻ tiền!”

Lục Tư Tư hét lên: “A Nghiễn căn bản không ! Nếu như không phải vì khuôn mặt giống tôi thì ngay cả tư cách ở lại bên cạnh ấy thế thân cũng không có đâu!”

Cô ta mất bình tĩnh.

Nữ minh tinh lúc nào cũng cao quý kiêu kì bị dùng cách thô bạo nhất để bắt đến nhốt trong một nhà xưởng đầy tro bụi.

Thậm chí một ngụm nước sạch cũng không uống.

Cô ta chửi rủa, uy hiếp lợi dụng, đổi lại là sự bạo lực từ bọn bắt cóc.

Nhịn hai ngày, Lâm Gia xuất hiện.

Tôi thở dài: “Tôi đoán mà.”

Cô ta nhẹ nhàng tôi: “Cô xem, suy nghĩ cho Chu Cận Nghiễn, ta cũng không nể mặt cảm của hai người.”

“Bây giờ và Lục Tư Tư đều ở đây, nếu như chỉ có thể cứu một người, tôi rất tò mò không biết ta sẽ chọn ai đây.”

Đáp án của câu hỏi này căn bản không cần thiết.

Khi tiếng còi cảnh sát từ phía xa vọng đến, Lâm Gia và người ta vội vàng đẩy tôi đến bờ vực, tôi cũng chỉ bình tĩnh Chu Cận Nghiễn.

Hắn chưa từng về phía tôi, chỉ về phía Lục Tư Tư: “Tư Tư, đừng sợ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...