Thế Thân Part-Time – Chương 1

1.

Kiếm tiền ở đời này quá khó rồi.

Tôi ngồi ở cổng bệnh viện ba ngày, cuối cùng cũng chụp tin chấn - Phương Hạ Uyển s/ảy th/ai.

Gửi trực tiếp đến công ty của Cố tổng, lừa mười vạn tệ.

Tôi lại khoác lên cái mác phóng viên báo giải trí của mình.

Hỏi hắn có cần theo dõi đưa tin, thay Phương tiểu thư sáng tỏ chút không.

Tổng tài đúng là tổng tài.

Vung tay một cái, tra cũng chưa tra, lại có ngay mười vạn.

Cuối cùng, lại để tôi thay thế chịu trách nhiệm...

Tôi tự mình khâm phục cái đầu nhỏ thông minh của mình.

Suy cho cùng, ta chỉ để tôi chịu trách nhiệm, không bao giờ bóc lột, và cũng không bao giờ thêm giờ.

"Chu Chi Vận, cho rằng giống tôi là có thể bay trên cành cao sao? Tỉnh lại đi!"

Lần cuối cùng tôi thấy Phương Hạ Uyển ở công ty, ta và tôi đi ngang qua nhau.

Cô ta chế nhạo tôi bằng âm lượng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy.

"Cho dù tôi có rắc rối bao nhiêu, có sa đọa bao nhiêu đi chăng nữa, Cố Phàm vẫn sẽ chỉ tôi thôi.

"Bởi vì, đối với ấy mà , tôi là vầng trăng treo trên bầu trời.

Còn chỉ là phản chiếu của ánh trăng trong cái giếng vỡ.”

Gương mặt Phương Hạ Uyển đường nét tươi sáng, tự nhiên mà hào phóng.

Là xu hướng hàng đầu nhiều người ưa chuộng hiện nay.

Cô ta và Cố Phàm vừa vừa hận, đã mười năm nay.

Tôi nhướng mày, khiêm tốn : “Chị Hạ Uyển đúng, cũng nhờ phước của chị, tôi mới lọt vào mắt xanh của Cố tổng.”

2.

Còn tôi, sống một cuộc sống nghèo khó.

sự xuất hiện của Cố Phàm, là sự cứu rỗi của tôi.

Cho dù biết ta đang lợi dụng mình, tôi vẫn sẵn sàng coi kiểu lợi dụng chà đạp nhân phẩm của mình như một sự trao đổi bình đẳng.

Không còn cách nào, ta cho quá nhiều.

Tôi là người xuyên không đến.

Người khác xuyên không đều có bàn tay vàng

Nhưng khi tôi xuyên lại trở thành bia đỡ đạn cho nữ chính ngược văn.

Không có hệ thống, không có nền tảng gia đình.

Chỉ có nợ nần chồng chất và bà nội bệnh nặng.

Dù vốn nhân vật chính ngược văn không phải tôi.

Mà là Cố Phàm cùng Phương Hạ Uyển.

Nhân vật của tôi chỉ là bia đỡ đạn nam chính dùng để tổn thương nữ chính mà thôi.

Nhưng, với tôi mà , thanh xuân đau khổ của hai người họ chẳng hề tôi tổn thương.

Cái gì mà chạy đuổi, sa ngã cùng sa ngã.

Đều là ăn no rửng mỡ.

Dù có ngược đến đâu, vẫn là tổng tài và nữ đỉnh lưu hàng đầu có tài sản hàng trăm triệu.

Một người đến Bali để ngắm biển, còn người kia có thể đi máy bay riêng đến cãi nhau.

Nếu là tôi, hạng phổ thông còn mua không nổi.

Cho nên, còn có thiết lập nào ngược hơn sự nghèo kiết xác của tôi ư?

Vì thế sau khi tôi bước vào thế giới này, ngày nào cũng chăm chỉ việc để kiếm tiền.

12 tuổi, người mẫu quần áo trẻ em.

15 tuổi, biên tập viên, tự truyền thông.

18 tuổi, nhà văn trực tuyến.

20 tuổi, tôi một người tìm kiếm tài năng phát hiện, có lẽ tôi không có số trở thành ngôi sao, luôn quanh quẩn ở tuyến 18, luôn bị mắng vì kỹ năng diễn xuất đáng xấu hổ.

21 tuổi, tôi phát hiện ra bản chất thích buôn chuyện, có tài paparazzi hơn là người nổi tiếng.

Vẫn có thể tận dụng những nguồn lực mình có, nên tôi đã gia nhập ngành này.

22 tuổi, phát hiện ra mình chỉ cần một thân phận phóng viên nữa là có thể hoàn thành một dây chuyền sản xuất!

23 tuổi, Cố tổng trúng, người thay thế Phương Hạ Uyển.

Dù đây là cốt truyện chính, tôi thực sự không thể từ chối ! Anh ta cho quá nhiều.

Chỉ cần hợp tác với nam chính khiến nữ chính tức giận.

Sau đó thỉnh thoảng lại nhận tội cho nữ chính.

Tiền đã đến tay.

Việc này kiếm tiền nhanh hơn nhiều so với việc bán thời gian.

Hơn nữa, chụp mấy tin xấu của Phương Hạ Uyển là cách kiếm tiền nhanh nhất.

Sau một cuộc đấu tranh tư tưởng rất căng thẳng, cảm thấy hành vi này quá vô đạo đức, thậm chí có thể là chạm đến giới hạn của tôi!

...tôi chuẩn bị hạ giới hạn xuống thấp hơn một chút.

3.

Bây giờ, cốt truyện đã đến giai đoạn hòa giải giữa nam nữ chính.

Họ cần gác lại quá khứ, hòa hợp trở lại.

Trong cốt truyện gốc, tôi vì đố kỵ sinh hận thù, có cảm với Cố Phàm.

m thầm chia rẽ mối quan hệ của bọn họ... để cốt truyện quay trở lại giai đoạn ngược luyến.

Nhưng bây giờ, tôi không còn cảm thấy ghen tị hận thù gì nữa.

Chỉ là tôi thất nghiệp rồi!

Công việc sinh lợi nhất đã bị mất.

Vì thế tôi chỉ có thể dựa vào công việc khác để kiếm tiền.

"Tin đồn Hạ Uyển thai đã bị bác bỏ! Lại là Chu Chi Vận!" Sau đó trở thành hot search.

Tài khoản weibo của tôi đã đạt 200.000 người theo dõi chỉ sau một đêm.

[ Vân kỹ nữ cút khỏi giới giải trí đi! 】

[Đừng xấu mặt Uyển Uyển của chúng tôi không? 】

[Gõ 1 để phong sát Chu Chi Vận! 】

[1111!]

Tôi vào phần bình luận trên weibo, thấy những lời mắng mỏ của đám antifan, hài lòng.

Sau đó, giơ ly cà phê trong tay lên, chụp ảnh, cập nhật weibo: [Lại có thêm người hâm mộ, mong đợi về tương lai! ]

Antifan thậm chí còn bạo lực hơn.

[Má ơi, ơn có chút mặt mũi đi! ]

[Tâm thái của chị này đến từ đâu ? Cú/t đi giùm! ]

[Fan ở đây để mắng đó, không! ]

Khi tôi còn đang đọc những bình luận với nụ hiền từ của một người mẹ, đột nhiên nhận cuộc gọi từ người đại diện của tôi, chị Lưu.

"Chu Chi Vận! Chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa tham gia một chương trình tạp kỹ."

"Bao nhiêu tiền?"

"Tiền, tiền, tiền, biết tiền, nên lo lắng danh dự của mình đi, sắp trở thành nghệ sĩ vô đạo đức rồi!"

Ầy...hắc hồng cũng là hồng*.

(*Nghĩa là nổi tiếng bẩn cũng là nổi tiếng)

Đây vốn là cách thế giới diễn ra.

Giống như một bộ phim , nếu toàn là nhân vật chính, không có nhân vật phản diện, thì có gì hay để xem chứ?

Kỹ năng diễn xuất của tôi không tốt, lại trông không giống nữ chính Phương Hạ Uyển.

Nếu tôi không đi theo con đường hắc hồng thì sao có thể sống ?

Không nợ nần mới nhẹ nhõm .

4.

Trong phòng bệnh, sắc mặt bà trông có vẻ tốt.
Bàn tay nhăn nheo của bà đặt lên bàn tay tôi, tạo nên một sự tương phản rõ rệt.

"Bà ơi, mấy vài ngày nữa nốt ca phẫu thuật cuối cùng, chúng ta có thể về nhà."

"Ba năm qua, đã tiêu rất nhiều tiền phải không? Cháu cực khổ rồi..."

, nước mắt lại trào ra.

"Ôi chao, cháu của bà rất có năng lực. Chẳng phải cháu với bà rồi sao, cháu là ngôi sao lớn, rất giàu có."

Tôi vỗ nhẹ vào tay bà.

Bà là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này.

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng mong bà khỏe mạnh.

Mặc dù đây là một thế giới xa lạ, khi tôi xuyên không vào năm mười tuổi vẫn còn nhớ tất cả ký ức tuổi thơ của Chu Chi Vận.

Chu Chi Vận chưa bao giờ gặp mẹ mình.

Sau khi mẹ sinh ra đã bị bệnh nặng qua đời.

Còn bố, ông rơi vào tuyệt vọng, lại nghiện cờ bạc.
Chính bà ngoại đã nuôi nấng .

Cha không thể trả nợ nần, nh/ảy lầu, để lại một khoản nợ khổng lồ.

Bà ngoại chỉ có thể ra ngoài công việc quét dọn, ban đêm lục thùng rác nhặt vài hộp bìa đem bán để kiếm tiền cho Chu Chi Vận đi học.

Thỉnh thoảng, chủ nợ của bố tìm đến tận nhà, bà vẫn không trả tiền. Bọn chúng sẽ đánh đập cả người già trẻ nhỏ.

Bà sẽ bảo vệ chắc chắn trong vòng tay của mình.

Sau đó lôi ra mấy tờ tiền nhàu nát.

"Tôi chỉ có từng này, sau này tôi sẽ từ từ trả lại. Đừng đánh cháu của tôi, nó còn nhỏ..."

Sau này, tôi thường đứng trước mặt bà ngoại, những người đòi nợ đó.

"Nếu còn muốn tiền thì đừng dùng vũ lực! Tôi nhất định sẽ trả lại tiền."

, khi mới 12 tuổi, tôi đã người mẫu quần áo trẻ em bán thời gian sau giờ học.

Sau đó hàng tháng trả một số cố định, chúng sẽ không đánh đập như trước.

Tôi muốn bảo vệ bà thật tốt.

Nhưng bà vẫn đang già đi từng ngày.

Tiền, tôi trả xong rồi.

Bây giờ chỉ còn một bước cuối cùng.

xong phẫu thuật xong, tôi chuẩn bị nghỉ hưu, mở một cửa hàng nhỏ.

Bình yên sống hết một đời.

5.

Tôi tự nhận thức , chương trình tạp kỹ mời tôi, chỉ để tôi đóng vai kẻ xấu.

Tôi luôn là một "nhân vật phản diện" đủ tiêu chuẩn trong các chương trình tạp kỹ.

Đây là một chương trình cắm trại, trong đó chúng tôi, 3 nam 4 nữ, phải sống trên một đảo nhỏ trong bảy ngày bảy đêm.

Phương Hạ Uyển xuất hiện với tư cách khách mời đặc biệt.

[Trời ơi! Nữ thần của tôi đẹp quá! ]

[Vân kỹ nữ có thể c/út xa chút không... ta không phải nghĩ mình là minh tinh đấy chứ? ]

[Làm ơn đó, chị này đừng Uyển nữ thần nữa. ]

[Nghe Bạch ảnh đế cũng sẽ tới. Chẳng phải ấy chưa bao giờ tham gia mấy chương trình tạp kỹ sao? ]

[Tôi nghe người ta đến đây vì Uyển nữ thần đó. ]

[Trời ơi! Fan CP đâu rồi? ]

Tôi vẫn giữ nguyên thiết lập “bệnh ngôi sao” của mình, ngồi ở góc xe buýt không một lời.

Phương Hạ Uyển duyên dáng chào mọi người, ngồi vào ghế chính giữa.

Tôi có thể nhận ra, ta dư quang như có như không liếc tôi.

Sau đó chào hỏi tôi: "Chi Vận cũng đến đây à, mấy ngày này chúng ta nhất định phải hợp tác thật tốt nhé."

Tôi gượng gật đầu.

[Hạ Uyển thật là một đáng trân trọng, vừa dịu dàng vừa tốt bụng! ]

[Đúng , với loại phụ nữ như Chu Chi Vận cũng có thể tốt bụng~]

Tốt bụng?

Ha ha.

Thiết lập của người phụ nữ này trong tiểu thuyết là hoa sen đen, nữ chính đó.

Nhớ lại mấy năm đầu tiên tôi xuất hiện bên cạnh Cố Phàm.

Cô ta điên cuồng trả thù Cố Phàm.

Hôm nay ta ngủ với người đàn ông khác, ngày mai ức hiếp thực tập sinh bên cạnh Cố Phàm.

Cô bé đó vừa pha một tách cà phê cho Cố Phàm, đã bị Phương Hạ Uyển gọi là "trà xanh hao tâm tổn sức quyến rũ đàn ông".

Tất nhiên, không có kẻ thù trong tưởng tượng nào mà nữ chính trúng có kết cục tốt đẹp.

Cho dù người kia vô tội.

Cô bé đó quỳ trên mặt đất van xin: "Chị Hạ Uyển, công việc này đối với em thật sự rất quan trọng. Em thực sự không có ý nghĩ gì với Cố tổng, em chỉ muốn việc chăm chỉ thôi. Chị có thể đừng phong sát em ở trong ngành không?"

Nhưng quyết tâm của Phương Hạ Uyển sẽ không thay đổi.

“C/út xa chút” là lời cuối cùng ta với bé đó.

Có lẽ trong lòng nữ chính chỉ có nam nữ mà thôi.

Khỏi phải , ta ghét tôi vô cùng, miêu tả về ta cũng không phải là quá lời.

Dù sao thì tôi cũng không có lỗi gì, người đàn ông của ta luôn lợi dụng tôi để kích thích ta.

Nhớ năm đó, Cố Phàm khoác vai tôi, với người trong công ty rằng tôi là của ta.

Phương Hạ Uyển ngượng, cứng đờ tại chỗ.

Đôi mắt ta dán chặt vào khuôn mặt của tôi, rất giống khuôn mặt của ta.

Cố Phàm , tôi trông giống ta hồi trung học.

Phương Hạ Uyển bắt đầu sụp đổ từ thời điểm đó.

Sự khởi đầu của một cuốn tiểu thuyết ngược luyến thường dựa trên sự căm hận từ gia đình.

Giống như Romeo và Juliet.

Cố gia và Phương gia cũng có mâu thuẫn với nhau.

Cố Phàm lợi dụng mối quan hệ của mình với Phương Hạ Uyển để lấy thông tin nội bộ của Phương thị, sau đó tống cha của Phương Hạ Uyển vào tù.

Nữ chính đáng thương quá.

Nhưng ta lại giống như nữ chính trong bộ phim truyền hình nổi tiếng thích uống cháo trắng.

Cùng Cố Phàm oán trách gia đình áp lực.

Hơn nữa, chính ta là người tiết lộ thông tin nội bộ của công ty cha mình cho Cố Phàm.

Từ góc của nam chính, ta chỉ đang giúp Phương Hạ Uyển trút giận mà thôi.

Dù thế nào đi nữa, khởi đầu như khiến cả hai bọn họ trải qua trò hề chạy đuổi.

Tôi là nút thắt trong trò hề này.

Bề ngoài, nam chính lợi dụng tôi để chọc giận nữ chính.

Thực ra chỉ là tìm bia đỡ đạn để bảo vệ hành vi sa đọa của ta mà thôi.

Sau khi Phương Hạ Uyển biết suy nghĩ của Cố Phàm, hai người nhanh chóng hòa.

Tôi chỉ là người công ăn lương. Chỉ lấy những gì tôi xứng đáng có mà thôi.

Tại sao lần này tôi lại đồng ý đến tham gia chương trình tạp kỹ, tất nhiên không phải vì chút thù lao đáng thương đó.

Nhìn vào đội hình này.

Phương Hạ Uyển, Bạch Thu Ngạn, còn có ca sĩ thần tượng nổi tiếng Dương Tiểu Mị.

Chuyến đi này có thể có bao nhiêu tin tức nội bộ chứ?

Thời cơ đến, lại có thể thịt Cố Phàm lần nữa.

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, một bóng người cao gầy ngồi xuống cạnh tôi.

Người đàn ông trên người có hương gỗ mun dễ chịu.

Anh ta nhuộm tóc trắng, mặc đồ đen, trông giống như một thiên thần trong anime.

Bạch Thu Ngạn.

Khoảnh khắc nhau, dường như đắm chìm vào đôi mắt sâu thẳm của .

Thằng cha đó mỉm không rõ ý tứ, bằng giọng mà chỉ có hai chúng tôi mới nghe .

"Đã lâu không gặp, Chu Kiến Quốc."

Lông tóc trên người tôi dựng đứng.

Tại sao ta lại biết tài khoản weibo của săn ảnh của tôi?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...