Thế Thân Lại Là [...] – Chương 3

Trên thực tế, trông rất trẻ, nét mặt thanh tú, ngón tay dài.

 

Là hình mẫu lý tưởng trong mắt nhiều không chuyên ngành.

 

Hôm đó, chỉ bình thản nghe tôi khóc xong, rồi vào mắt tôi, một câu:

 

“Con người tuyệt đối không nên mất kiểm soát khi gặp phải thất bại.”

 

……

 

Câu đó, tôi đã ghi nhớ rất lâu.

 

Cuối cùng, tôi vẫn bị đuổi học.

 

Sai lầm là sai lầm.

 

Câu này, trước đây tôi không hiểu, lúc ấy lại cảm nhận rất sâu sắc.

 

Trước khi bị đuổi học, tôi đã thêm WeChat của Tần Tự Mục, và với rằng tôi vẫn sẽ thi đỗ vào trường này.

 

Tôi không biết trong mắt tôi có phải là một sinh viên mất phẩm hạnh hay không.

 

Tôi nghĩ sẽ không trả lời tôi, sáng hôm sau lại nhận tin nhắn của .

 

“Cố lên.”

 

Tần Tự Mục là một giáo viên nghiêm khắc, khiến tôi bị đuổi học, tôi không thể ghét .

 

Sau đó, tôi không thi vào trường mà Tần Tự Mục giảng dạy.

 

Không phải vì tôi không thi , mà vì điểm số của tôi quá cao, bị một trường khác giành mất.

 

Tuy nhiên, trong bốn năm đại học, tôi vẫn chọn chuyên ngành Kỹ thuật hạt nhân mà mình rất thích.

 

Tốt nghiệp xong, tôi vẫn tiếp tục thi lên cao học theo hướng đó.

 

Rồi tôi nộp hồ sơ vào đại học A.

 

Điểm thi đầu vào và điểm thi lại của tôi đều rất tốt, chuyên ngành kỹ thuật hạt nhân của đại học A luôn đứng đầu, khi tôi tìm kiếm người hướng dẫn lại gặp khó khăn.

 

Bởi vì... tôi từng có tiền án ở đại học A.

 

Hơn nữa, cầu của các giáo viên đối với sinh viên nữ thường khắt khe hơn.

 

Không ai muốn nhận tôi, tôi chán nản đi ra khỏi khuôn viên trường thì cờ gặp một người.

 

Đó là lần đầu tiên sau bốn năm, tôi gặp lại Tần Tự Mục.

 

Anh vẫn mặc áo lab trắng, vừa từ tòa nhà thí nghiệm đi ra, dáng người cao ráo. Khi thấy , tôi phản xạ tự nhiên chào hỏi.

 

Lập tức nhận ra, bốn năm rồi ai còn nhớ đến một sinh viên đã gian lận như tôi.

 

Không ngờ, nhướng mày, đi tới bên cạnh tôi.

 

“Chuẩn bị thi lên cao học vào trường chúng tôi à?”

 

Bị hỏi như , tôi hơi ngạc nhiên.

 

“À...”

 

Nhưng không có giáo viên nào muốn nhận tôi.

 

— Tôi không thể ra điều đó.

 

Anh im lặng tôi, như đang chờ tôi tiếp.

 

Một lúc sau, lên tiếng.

 

“Tôi đã xem bảng điểm của em.”

 

“Thi rất tốt.”

 

“Em có muốn chọn tôi người hướng dẫn không?”

 

“……”

 

Lúc đó, Tần Tự Mục đã không còn nằm trong danh sách giáo viên hướng dẫn nữa.

 

Anh đã trở thành bậc thầy trong lĩnh vực học thuật, học sinh đã đầy đủ.

 

Tôi không biết có phải vì tôi mà lệ không.

 

Tôi chỉ biết rằng ngày hôm đó, mọi thứ đã thay đổi.

 

Người tôi với ánh mắt bình tĩnh, vững vàng và sâu thẳm.

 

06

 

Làm học trò của Tần Tự Mục là một chuyện cực kỳ khổ sở.

 

Không chỉ đối với sinh viên đại học, mà cả với học viên cao học.

 

Thức đến một hai giờ sáng để thí nghiệm là chuyện bình thường, bị mắng cũng là chuyện thường gặp.

 

Anh luôn có cách để châm chọc mọi người.

 

Ai cũng muốn theo kịp ấy, đại sư huynh thì mệt, nhị sư huynh cũng mệt.

 

Chỉ có tiểu sư muội như tôi là miễn cưỡng theo kịp.

 

Sau này, chúng tôi ba người thường xuyên ngủ lại trong phòng thí nghiệm.

 

Sáng hôm sau, nhị sư huynh thức dậy, tôi vẫn đang ghi chép dữ liệu, giơ ngón tay cái lên.

 

"Tiểu sư muội, em đã có phong cách của Tần Tự Mục rồi đấy."

 

"……"

 

Sao câu này nghe kỳ ?

 

Còn đúng lúc đó, người nào đó đẩy cửa bước vào, vừa hay nghe .

 

Anh mặt không đỏ chút nào, bảo chúng tôi nếu muốn ngủ thì lăn về ký túc xá mà ngủ.

 

……

 

Hai năm học cao học, ngẫm lại đó là quãng thời gian hiếm hoi mà tôi tràn đầy nhiệt huyết.

 

Thậm chí còn nhiệt hơn cả khi tôi thi đại học.

 

Khi Tần Tự Mục ra nước ngoài dự hội nghị, thỉnh thoảng cũng dẫn tôi đi theo, giải thích rằng vì tôi giỏi tiếng Anh.

 

Năm tôi tốt nghiệp cao học, chúng tôi cùng nhau đến quán lẩu trước cổng trường ăn một bữa chia tay.

 

Đám nam sinh liên tục rót rượu cho Tần Tự Mục, quyết tâm chuốc cho "ông ác quỷ" này tới xỉn mới chịu thôi.

 

Kết quả, chính họ lại uống đến mức say mèm.

 

Tôi không uống nhiều, đẩy một nam say xỉn đang định chạm vào cổ tay mình ra, bất ngờ bị kéo lại.

 

Quay người qua, thấy đó là Tần Tự Mục.

 

Hôm đó mặc áo len cổ cao, một sợi dây chuyền bạc nổi bật trên nền áo đen, vừa thanh lịch vừa quyến rũ.

 

Thầy Tần khác hẳn với các giáo sư cổ hủ khác, biết cách ăn mặc.

 

Hơn nữa, người không có mùi thuốc lá, thay vào đó là hương thơm thoang thoảng của thông và bách.

 

Anh nheo mắt tôi một lúc lâu, rồi bất ngờ hỏi.

 

"Mẹ em... sao rồi?"

 

"……"

 

Sau nhiều năm, lại có người nhắc đến mẹ tôi.

 

Tôi lắc đầu.

 

"Năm năm trước, bà đi rồi."

 

……

 

Thực ra, nghĩ lại, với những lần bệnh viện liên tục ra thông báo nguy kịch, sao bà có thể sống lâu .

 

Tần Tự Mục khựng lại một chút, rồi bất ngờ với giọng trầm.

 

"Xin lỗi."

 

"……"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...