Thế Thân Của Công [...] – Chương 2

Xuân Lan – người lớn tuổi nhất – ngồi bên mép giường, chỉ im lặng lắng nghe.  

 

Chắc nàng vẫn đang bất mãn vì không Công chúa chọn để hầu hạ tối nay.  

 

Xuân Lan khác chúng ta.  

 

Nàng từng là tiểu thư nhà Đại tướng quân, một tài nữ nổi danh trong giới quý nữ Biện Kinh.  

 

Nhưng một khi Đại tướng quân bị kết tội, toàn bộ nam nhân trong phủ bị lưu đày, còn nữ nhân bị bắt vào cung nô lệ.  

 

Xuân Lan trở thành đọc sách của Công chúa, người đã hỗ trợ Công chúa học tập về hình và phong tục Bắc Khương.  

 

Theo lý mà , đêm đầu tiên phải là nàng hầu hạ Công chúa.  

 

Nàng đâu biết rằng, chữ “hầu hạ” này đã hoàn toàn đổi ý nghĩa.  

 

****

 

Ta nằm xuống giường, thân thể rã rời đau nhức, dù mệt đến díp mắt đầu óc không ngừng suy nghĩ vẩn vơ.  

 

Tưởng rằng không tránh việc theo Công chúa tới Bắc Khương đã là xui xẻo, nào ngờ lại dính vào chuyện khó này.  

 

Thở dài, không biết ta có thể giấu chuyện này bao lâu.  

 

02

 

"Ta không ngủ ," Đông Mai trằn trọc một hồi rồi lên tiếng.  

 

Giọng Thu Cúc cất lên:  

 

"Ừ, suốt đường đi vừa lo vừa sợ, giờ ổn định chỗ ở lại không ngủ nổi."  

 

"Xuân Lan tỷ vào cung từ năm nào nhỉ?" Đông Mai thò đầu ra hỏi, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ dành cho Xuân Lan – người luôn thông thạo thơ văn.  

 

Thu Cúc khẽ đá vào chăn Đông Mai, ra hiệu đừng khơi lại chuyện không vui.  

 

Cả hai tiếp tục rì rầm kể về lý do phải vào cung, quê nhà ở đâu. Những câu chuyện chẳng qua cũng chỉ xoay quanh thiên tai, nhân họa, chia ly, và mất mát.  

 

"Ta nhớ nhà quá, liệu chúng ta còn có thể về Đại Lương không?" Đông Mai nghẹn ngào.  

 

Một lúc lâu sau, Thu Cúc vỗ nhẹ lưng Đông Mai, an ủi:  

 

"Ngủ đi."  

 

******

 

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi lên mặt ta, ta mở mắt ra .  

 

Mặt trăng này chẳng khác gì ở Đại Lương.  

 

Nhà? Có lẽ ta cũng không có nơi nào để gọi là nhà để mà quay về.  

 

*****

 

Ta bị bán vào cung năm chín tuổi.  

 

Do cùng tuổi với Công chúa Phượng Ninh, ta điều đến Triều Dương cung chơi với nàng.  

 

Người ta truyền nhau rằng, Công chúa cầm theo chiếc dây chuyền hình phượng khi sinh ra, khiến Lương Đế phải mời cao tăng đặt tên.  

 

Cao tăng đi quanh Triều Dương cung ba vòng, vuốt râu :  

 

"Triều Dương mọc, kim phượng tới, thiên hạ bình an từ đây."  

 

Lương Đế vui mừng, ban hiệu Phượng Ninh, sủng ái như ngọc quý trên tay.  

 

*****

 

Công chúa từ nhỏ đã kiêu ngạo, ở cạnh nàng thật sự phải chịu không ít khổ cực.  

 

Nhưng ta lại thấy biết ơn.  

 

Không phải với Công chúa, mà với người đã bán ta vào cung.  

 

Triều Dương cung lộng lẫy nguy nga, một cung nữ nhỏ bé như ta cũng có thể mặc lụa là, đội trang sức, ăn cao lương mỹ vị.  

 

Bên ngoài, hạn hán nối tiếp lũ lụt, đói kém kéo theo dịch bệnh, người sống trong làng chỉ đếm trên đầu ngón tay.  

 

Khi bọn buôn người đến làng, ta phải nỗ lực rất nhiều mới giải thích rõ rằng ta muốn bán chính mình.  

 

Năm mươi văn tiền từ bọn buôn người, ta giữ lại mười văn, còn bốn mươi văn đưa cho A Ngưu ca ở nhà bên cạnh.  

 

A Ngưu ca lắc đầu quầy quậy, vớ lấy chiếc cày còn cao hơn người để đuổi bọn buôn người.  

 

"Đây là tiền trả huynh đã mời đại phu chữa bệnh cho mẹ ta," ta cố nài, "số còn lại, để mua cho bà một cỗ quan tài."  

 

Mắt và mũi A Ngưu ca đỏ hoe, nghẹn ngào:  

 

"Muội đừng đi, ta thêm mấy công việc nữa, chỉ thiếu có mười văn thôi là đủ để lo hậu sự cho mẹ muội rồi."   

 

Ta cương quyết đặt lại tiền vào tay A Ngưu ca:  

 

"Rồi sao nữa?"  

 

Rồi cũng sẽ giống như những người khác trong làng thôi.  

 

Dù không chết đói hay chết bệnh, lớn thêm vài tuổi nữa huynh ấy cũng sẽ bị bắt đi phu dịch. Còn ta, một lẻ loi, chỉ có thể mặc người ta xâu xé.  

 

A Ngưu ca bật khóc, tiếng nức nở còn đau lòng hơn cả khi tin cha huynh ấy tử trận ở biên cương truyền về.   

 

*****

 

Công chúa Phượng Ninh thường ngồi trên xích đu, than thở:  

 

"Ta chẳng khác gì chim trong lồng, cá trong ao."  

 

Nhìn ta ngẩn người, nàng giận dữ lấy giày thêu đá mạnh vào ta:  

 

"Đúng là đồ thôn nữ, ta đang đàn gảy tai trâu."  

 

Ta quả thật không hiểu.  

 

Nếu nàng biết bên ngoài ra sao, chỉ sợ sẽ khóc lóc van xin để khóa chặt cửa Triều Dương cung.   

 

***

 

Những lời phàn nàn của Công chúa lọt vào tai kẻ có ý đồ, họ lập tức bày tiệc yến, muốn khiến nàng vui vẻ, đồng thời để người cầu thân có thể thỏa nguyện.  

 

Công chúa gặp gỡ trưởng tử Tể tướng, tân khoa Bảng nhãn – Du Chi Lâm – trong một buổi tiệc xuân như thế.  

 

Du Chi Lâm tuấn, dịu dàng như ngọc, khiến Công chúa rung .  

Quý phi và Lương Đế cũng vô cùng hài lòng về hắn.  

 

Nếu không có Khương Vương chen ngang, có lẽ giờ đây chúng ta đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho Công chúa và Du Phò mã rồi.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...