Ngay cả Ngao Vân cũng cùng mọi người rầm rộ chạy về vương trướng.
Triết Nguyên Cực trên giường bệnh, mặt vàng như nghệ, gần như hấp hối.
Hắn chạm vào tay ta thì lập tức siết chặt, đôi môi mấp máy:
"Sau khi ta mất, để Thuật Xích kế vị. Nàng nhiếp chính... đến khi nó trưởng thành."
Cận vệ của hắn lớn tiếng lặp lại vương lệnh.
Thuật Xích bị đẩy lên trước, nước mắt giàn giụa.
Triết Nguyên Cực cố mở mắt, dùng tay còn lại kéo lấy Thuật Xích, muốn điều gì đã không còn sức.
Thuật Xích không kìm nữa, òa khóc:
"Con nhớ rồi! Để người Khương chúng ta có thể lớn lên trong vòng tay cha mẹ, chết trên giường ấm! Con nhớ rồi!"
*
Triết Nguyên Cực trút hơi thở cuối cùng.
*
Đoàn rước dâu của Đại Lương buộc phải trì hoãn ngày khởi hành. Vương tộc Bắc Khương nghe tin dữ, từ các bộ lạc lần lượt kéo đến vương thành.
Trong tiếng khóc than vang dội khắp nơi, ta bế Thuật Xích ngồi lên vương tọa.
Lời cầu nguyện dài lê thê của đại tế ti chưa kịp kết thúc, một kẻ không mời mà đến đã tan bầu không khí.
Triết Đô chống gậy, tập tễnh bước vào, sau lưng là Tái Hãn với gương mặt xám ngoét, mang dấu vết rõ ràng của một cái tát.
Hắn đứng giữa trung tâm đại điện, gào lên như con sói điên:
"Người đàn bà này hoàn toàn không phải công chúa Đại Lương! Cả Ngao Vân lẫn Thuật Xích đều là những đứa con hoang!"
12
"Triết Đô, ngươi đang lăng mạ Hoàng hậu Đại Lương và tân vương của Bắc Khương," ta lạnh lùng .
Triết Đô khẩy:
"Ta không thừa nhận lũ nhãi không rõ lai lịch. Ngươi có dám để người Đại Lương đến nhận xem, ngươi có đúng là công chúa của bọn họ không?"
Các đại thần bất bình, lớn tiếng quát:
"Chuyện này mười lăm năm trước đã rõ ràng, đừng loạn vô lý nữa."
Ngay cả thúc thúc của Triết Đô cũng giận dữ chỉ trích hắn:
"Năm đó ngươi đã khiến tang lễ của phụ hãn trở nên hỗn loạn, giờ lại không để vương huynh an nghỉ."
Nhưng Triết Đô chẳng quan tâm, hắn tiến đến trước mặt sứ giả Đại Lương, hỏi:
"Nếu nàng ta không phải con của Thái Thượng Hoàng các ngươi, không phải đường tỷ của hoàng đế, thì Ngao Vân có còn xứng hoàng hậu? Thuật Xích có còn giữ ngôi vị Đại Hãn?"
Sứ giả Đại Lương bối rối, không rõ hình, chỉ biết khách sáo đáp:
"Vương tử rồi. Huống hồ trước khi xuất giá, thần cũng chưa từng gặp Phượng Ninh công chúa, sao trả lời giả thiết này."
Ta thấy mình chấn khi nghe sứ giả trả lời. Bên cạnh, thân thể căng cứng của Xuân Lan cuối cùng cũng dần thả lỏng.
Thúc thúc của Triết Đô đập bàn:
"Đừng mất mặt thêm nữa!"
Triết Đô nhạt, quay sang sứ giả:
"Ta không bảo ngươi nhận. Ta muốn vị tướng lĩnh Đại Lương đang chờ ngoài thành kia nhận diện!"
*
Hỏng rồi.
Sứ giả từng nhắc qua, đoàn đón dâu lần này do Chương tướng quân dẫn đầu, người từng hộ tống ta ra biên cương. Đây là thái nhằm thắt chặt thiện chí giữa hai nước, ta lại không mấy để tâm.
Ta nghĩ quân đội sẽ đóng ngoài thành, khó có cơ hội chạm mặt.
Càng không ngờ, trong những năm tháng yên bình này, bản thân lại trở nên chủ quan.
*
"Chương tướng quân đã từng chỉ huy cấm quân trong cung, chắc chắn nhận ra Phượng Ninh công chúa," Xuân Lan hoảng hốt nhắc nhở bên tai ta. Nhưng lần này, ta không tìm lý do nào đủ thuyết phục để chối bỏ nếu sự thật bị phơi bày.
Khi bị đưa lên cổng thành, ta chỉ có thể bình tĩnh đối mặt, không nghĩ ra cách nào khác nếu Chương tướng quân lập tức vạch trần ta.
*
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, những bộ giáp bạc của binh lính Đại Lương sáng lấp lánh. Chương tướng quân đứng bên ngoài cổng thành, mái tóc hai bên đã điểm bạc.
Ta mở lời trước, giọng điềm nhiên lạ thường:
"Tướng quân an khang.
Thật tốt khi gặp lại ngài và thấy Đại Lương vẫn vững vàng như dãy trường thành."
Chương tướng quân quỳ gối hành lễ, cất tiếng rõ ràng:
"Công chúa vạn tuế!"
Triết Đô không hài lòng, hét lớn:
"Hãy xem kỹ xem nàng ta có đúng là công chúa ngươi từng hộ tống không!"
Chương tướng quân ngẩng đầu, đôi mắt đầy cương nghị thẳng vào ta.
Ta mỉm , bình thản đáp:
"Thấy ngài phong thái như xưa, thấy binh sĩ Đại Lương tràn đầy khí thế, ta đã mãn nguyện."
Chương tướng quân cúi đầu, rồi bất ngờ lớn tiếng tuyên bố:
"Công chúa mới là trường thành của Đại Lương!"
Toàn bộ binh sĩ đồng loạt hô vang:
"Công chúa mới là trường thành của Đại Lương!"
Tiếng hô như sóng cuộn, xuyên qua cổng thành, vọng khắp thảo nguyên bao .
*
Khi Xuân Lan dìu ta trở về trướng, ta vẫn còn mơ màng không tin mình đã thoát nạn.
"Những binh sĩ trẻ kia hô hào đến mức ta suýt tưởng mình thật sự là công chúa," ta , lấy tay lau đi giọt nước mắt.
Xuân Lan đặt tay lên vai ta, ánh mắt tràn đầy thành ý:
"Cái gọi là phượng mệnh an thiên hạ, biết đâu chính là ngươi."
Ta đuổi khéo nàng:
"Đừng đọc sách nhiều quá mà tin mấy điều vớ vẩn ấy. Mau đi lo liệu hành lý cho Ngao Vân ngày mai lên đường!"
Bạn thấy sao?