Thế Thân Của Công [...] – Chương 10

Hắn vui vẻ bế đứa bé khoe khắp nơi với các quý tộc trong hoàng thất, thậm chí lật tung những cuốn sách cũ nát để tìm một cái tên phù hợp vẫn không quyết .  

 

*

 

Hoàng đế Đại Lương gửi thư chúc mừng, mong mỏi Đại Lương và Bắc Khương đời đời giao hảo.  

 

Thư chúc này soạn bởi tân Hộ bộ thị lang, chính là Du Chi Lâm. Nghe đâu, sau khi từ biên giới trở về kinh, chẳng bao lâu hắn đã cưới tiểu thư con nhà Hộ bộ thượng thư, đám cưới xa hoa vô cùng.  

 

*

 

Thu Cúc lướt qua chữ ký trên thư, hừ một tiếng khinh bỉ:  

 

"Hừ, chức Hộ bộ này béo bở thế, chẳng trách hắn không thèm một phò mã hữu danh vô thực."  

 

Xuân Lan bật , cất thư vào hộp:  

 

"Không hẳn đâu. Không đánh giặc thì Hộ bộ mới dễ kiếm tiền, đánh rồi lại phải bỏ tiền ra thôi."  

 

"Béo, tiền..."  

 

Ta cầm bút, thẫn thờ nghĩ ngợi:  

 

"Ây, hay đặt tên con ta là Ngân Đĩnh nhỉ?"  

 

Xuân Lan tối mặt, lập tức cấm ta đặt tên cho công chúa.  

 

Đến bữa tối, nàng dâng tấu trạng lên Triết Nguyên Cực.  

 

*

 

Nghe xong, hắn ha hả, rồi nghiêm túc suy nghĩ:  

 

"Ngân Đĩnh... Bắc Khương ít dùng ngân đĩnh. Hay gọi là Ngao Vân đi, nghĩa là ánh trăng bạc."  

 

Trước khi ta kịp mở miệng, Xuân Lan đã vội vàng quyết định:  

 

"Vậy đặt là Ngao Vân!"  

 

*

 

Khi Ngao Vân công chúa lên năm tuổi, Triết Nguyên Cực chính thức kết minh với bốn nước phương Bắc khác.  

Các quốc gia bắt đầu thông thương một cách có trật tự, và cam kết không xâm phạm lẫn nhau.  

 

Xuân Lan nhận trách nhiệm giáo dục công chúa, cẩn thận lấy ra từng cuốn kinh sử mà trước đây không ai phép đến.  

 

Nàng dốc toàn lực soạn bài giảng, hoàn toàn không quan tâm đến sinh hoạt của ta.  

 

"Ta thật sự chiều ngươi quá rồi," ta bực dọc vừa tự giặt giũ, tự nấu cơm, vừa lầm bầm.  

 

*

 

"Đúng thế, như ngươi biết dạy học lắm ấy," Thu Cúc tựa vào khung cửa, hứng thú lật mấy cuốn y thư do Xuân Lan mang đến.  

 

Thế , dường như Xuân Lan rất giỏi dạy học.  

 

Không chỉ Ngao Vân công chúa say mê nghe giảng, mà ngay cả con trai, con của Tái Hãn, và các chị em họ cũng lần lượt trở thành học trò của nàng.  

 

Bắc Khương vốn không có nhiều văn thư cổ tích, đất đai rộng lớn, đời sống đơn điệu.  

Các câu chuyện thần thoại, điển cố lịch sử, thơ ca, phong tục Đại Lương Xuân Lan kể một cách hấp dẫn, khiến bọn trẻ Khương tộc mê mẩn không thôi.  

 

*

 

Thậm chí Triết Nguyên Cực cũng tham gia. Sau khi về, hắn hỏi ta chuyện Hằng Nga bay lên cung trăng xảy ra ở triều đại nào.  

 

Ta ậm ừ:  

 

"Không nhớ rõ nữa."  

 

Hắn nhạo:  

 

"Hừ, Triết Đô cả ngày đòi san bằng biên giới phía Bắc, tấn công Biện Kinh. Tại sao nàng không nghĩ như ?"  

 

Ta vội chuyển chủ đề, sợ hắn lại hỏi chuyện Ngu Công dời núi thuộc niên đại nào.  

 

Triết Nguyên Cực trầm ngâm một lát, giọng trầm xuống:  

 

"Người đã từng ra chiến trường, đều không muốn đánh nữa."   

 

*

 

Mẹ hắn qua đời trên chiến trường, bị ngựa giẫm chết, thậm chí thi thể cũng không tìm thấy.  

Người vợ đầu tiên mắc sốt rét trong một cuộc chiến với ngoại bang, thiếu thốn thuốc men, cơn sốt kéo dài khiến nàng mất.  

 

Người vợ thứ hai bị đột tử khi quân Đại Lương tập kích doanh trại Bắc Khương vào ban đêm.  

 

*

 

"Phụ hãn ta lúc trẻ cũng giống Triết Đô bây giờ, càng ra trận, ông càng hối hận."  

 

"Ta chỉ mong, trong thời gian ta vương, người Khương có thể trưởng thành bên gối cha mẹ, chết trong giường ấm."  

 

*

 

Hắn Ngao Vân đang say ngủ, giọng có chút bi thương.  

 

"Trưởng thành bên gối cha mẹ, chết trong giường ấm."  

 

Đó là một ước vọng xa xỉ, chỉ những người từng trải qua bể dâu mới hiểu .  

 

*

 

Khi Ngao Vân tròn năm tuổi, ta sinh hạ đứa con đầu tiên với Triết Nguyên Cực.  

 

Đứa trẻ ra đời vào tiết trời trong xanh của cuối thu.  

 

*

 

Triết Nguyên Cực gần như săn sạch lũ chim thú trên Ô Sơn để áo lông cho con trai.  

Xuân Lan cũng vô cùng vui mừng, bởi nhiều học trò cũ của nàng đã trưởng thành, cuối cùng lại có người để nàng dạy từ đầu.  

 

*

 

Nhưng lần này Đại Lương không gửi thư chúc mừng, vì các phiên vương khắp nơi khởi nghĩa, dân chạy nạn khắp nơi, hoàng đế cũng không lo nổi chính mình.  

 

Triết Nguyên Cực đặt tên cho con là Thuật Xích, nghĩa là mặt nước yên bình không gợn sóng.  

 

Xuân Lan rất hài lòng với cái tên này, rằng nó mang phong thái của bậc quân tử.  

 

*

 

Suốt năm năm, Triết Đô không ngừng mưu đồ đoạt vị.  

 

Nhưng khi Thuật Xích ra đời, sự xuất hiện của đứa trẻ đã khiến Triết Đô tạm lắng xuống một thời gian.  

 

Vùng Bắc Ngũ quốc yên ổn, ngay cả Tái Hãn cũng không còn tâm tư khiêu khích ly gián, mỗi ngày dẫn con cái đi săn và chăn thả.  

 

Nhưng không giống sự yên bình của Bắc Ngũ quốc, Đại Lương thì ngập trong khói lửa.  

 

Khi Thuật Xích ba tuổi, đám trai tráng ở Kim Châu cũng gia nhập quân khởi nghĩa, chỉ còn lại những người già yếu ở vùng biên giới.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...