Lúc câu này, giọng điệu của gã đàn ông đó đầy sự hả hê: “Thật sự là một kẻ đáng thương, Bùi Ngôn Tri chẳng qua chỉ là lợi dụng em để chọc tức Tần Hạ thôi.”
Hắn ta cố gắng muốn thấy tôi nổi giận hoặc bực bội.
Nhưng rất tiếc.
“Tôi sẽ không lãng phí quá nhiều cảm cho những người không liên quan, ” Tôi mỉm với hắn ta: “Âm mưu của cậu có lẽ sẽ thất bại rồi.”
Bùi Ngôn Tri trước đây luôn mắng tôi là kẻ ngốc, lương thiện, tôi tính tốt đến nỗi không có giới hạn.
Nhưng ta không biết, tôi thật ra là một người rất thâm thù.
17
Tôi không ngạc nhiên khi Bùi Ngôn Tri có thể tìm nơi tôi ở.
Nhưng ta có thể tìm đến nhanh như , tôi cũng hơi ngạc nhiên.
“Vợ à...” Bùi Ngôn Tri vô thức bước về phía tôi hai bước, lại kìm nén sự thôi thúc muốn tiến sát tôi.
Anh ta đứng cách tôi mấy bước chân, gượng : “Sao em lại về muộn thế? An ninh của khu này không tốt lắm, con một mình về muộn có thể sẽ nguy hiểm. Hay là để tìm cho em một khu khác nhé? Nếu không có tiền mua, có thể…”
“Nguy hiểm sao?” Tôi cắt ngang lời của Bùi Ngôn Tri, nụ trên mặt đầy sự châm chọc: “Chắc an toàn hơn so với việc ở bên cạnh Bùi tổng đấy? Dù sao, để có thể đe dọa , những người đó có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào mà.”
Bùi Ngôn Tri lập tức ngậm miệng, sắc mặt tái nhợt.
Có lẽ đã lâu rồi ta chưa nghỉ ngơi đầy đủ, đôi mắt đầy tia máu, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm.
“Thu Thu! ” Bùi Ngôn Tri gần như hèn mọn nịnh nọt tôi: “Em cho một cơ hội để bù đắp cho em không? Anh biết là đã lừa dối em, đã rất nhiều chuyện không tốt với em, đã em bị thương. Nhưng Thu Thu, em có thể cho một cơ hội nữa không?”
Nói đến cuối cùng, Bùi Ngôn Tri đã với giọng điệu nức nở.
Anh ta tôi, trong đáy mắt là nỗi buồn sâu thẳm.
Tôi không gì. Mà đi vòng qua ta, bước lên lầu.
Ánh mắt Bùi Ngôn Tri ảm đạm, không đuổi theo.
Sau đó, Bùi Ngôn Tri lại tìm đến tôi mấy lần, đều bị tôi lạnh nhạt đuổi đi. Tôi nghĩ, với tính cách kiêu ngạo của ta, chắc chắn sẽ không tự tìm đến chịu khổ nữa.
Cho đến tối hôm đó, lúc trở về, tôi đã gặp phải tên cướp.
Trong túi không có gì quý giá, có một tờ thư mời nhận việc của công ty mới.
Tôi vô thức không chịu buông tay, khiến tên cướp đó hiểu lầm trong túi có đồ có giá trị.
Lập tức giật mạnh hơn. Đúng lúc này, Bùi Ngôn Tri xông ra.
Anh ta giằng co với tên cướp đó, cuối cùng bị tên cướp tức giận đâm một nhát dao. Nhưng từ đầu đến cuối, Bùi Ngôn Tri đều không buông túi của tôi ra.
Tên cướp sợ hãi chạy trốn. Bùi Ngôn Tri tôi, cố gắng đưa túi cho tôi, rồi mỉm với tôi:
“Thu Thu, em xem...”
18
Tôi đưa Bùi Ngôn Tri đến bệnh viện. Cho dù đang trong trạng hôn mê, người này vẫn nắm chặt tay tôi không buông. Vì tôi bị ép phải ở lại.
Có lẽ tên cướp kia cũng sợ hãi, nên nhát dao đâm không sâu, Bùi Ngôn Tri rất nhanh đã tỉnh lại.
Việc đầu tiên ta khi tỉnh lại là tìm tôi.
“May là em không sao.” Bùi Ngôn Tri mỉm với tôi.
Nhưng ta vừa một chữ, những giọt nước mắt lớn đã rơi xuống.
Những người khác trong phòng bệnh đều đi ra ngoài.
Bạn thấy sao?