Thế Thân Con Moẹ [...] – Chương 4

7

 

Bùi Ngôn Tri luôn rất tốt với tôi. 

 

Cậu  cả nhà họ  Bùi   từ  trước   đến nay ngạo mạn,  không   bị  khuất phục   vì tôi  mà kiềm chế  tính khí.

 

Anh ta sẽ vì một câu của tôi mà cắt đứt quan hệ với đám bè chơi bời lêu lổng trước đây, không còn đua xe, cà quán bar. 

Cũng vì bệnh dạ dày của tôi mà ta vụng về học cách nấu ăn, rồi giục tôi ăn sáng.

 

Khi bị trêu chọc là “Sợ vợ”, Bùi Ngôn Tri luôn oai phong khoác vai tôi, đáp trả: “Tao tự nguyện!”

 

Rồi lại nũng nịu nũng với tôi: “Vợ à, đám người này chỉ là ghen tị với thôi!”

 

Anh ta tự hào thể hiện sự ưu ái dành cho tôi.

 

Rồi khiến mọi người đều nghĩ Bùi Ngôn Tri Tần Thu đến phát điên.

 

Nhưng giờ tôi mới biết, đây chẳng qua chỉ là một cách để ta bảo vệ Tần Hạ.

 

Bùi lão gia lúc trẻ thủ đoạn gay gắt, kết oán rất nhiều. Mà Bùi Ngôn Tri thừa hưởng tính cách của ông ta, cũng là một kẻ ngỗ ngược, không sợ trời, không sợ đất.

 

Lần nghiêm trọng nhất, tôi bị bắt cóc lên núi sâu.

 

Cũng chỉ có lần đó, rất lâu sau Bùi Ngôn Tri mới tìm thấy tôi.

 

Lúc ta tìm đến, tôi suýt chút nữa bị tên bắt cóc tức giận nhục.

 

Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Bùi Ngôn Tri nổi giận lớn như .

 

Anh ta trực tiếp phế kẻ đó, rồi như con chó dại, không ai ngăn cản nổi.

Giống như giờ ta đang bảo vệ Tần Hạ.

Nhưng lúc đó tôi có thể kéo Bùi Ngôn Tri lại.

 

Anh ta liền dừng tay.

 

Anh ta giao việc xử lý hậu quả cho người khác, sau đó lẳng lặng, cẩn thận ôm tôi lên trực thăng. Cho đến khi không còn ai, Bùi Ngôn Tri mới không kìm giọng run rẩy.

 

Mang theo tiếng khóc. Rồi lặp đi lặp lại xin lỗi.

 

Anh ta vùi mặt vào cổ tôi, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống khiến tim tôi run rẩy.

 

Bởi tôi với Bùi Ngôn Tri: “Đây không phải lỗi của . Anh đã kịp thời đến cứu, tôi rất cảm kích.”

 

Là tôi chủ chấp nhận sự tiếp cận của Bùi Ngôn Tri.

Bởi tôi nên chuẩn bị tâm lý đối mặt với tất cả mọi nguy hiểm.

 

“Không phải như !” Bùi Ngôn Tri ôm chặt tay tôi.

 

Anh ta dường như muốn gì đó, cuối cùng không gì, chỉ bực bội một câu: “Tần Thu - vợ à, em đúng là một kẻ ngốc, lương thiện quá!”

 

Tôi không hiểu, vẫn an ủi Bùi Ngôn Tri.

Nhưng một khoảng thời gian sau đó, Bùi Ngôn Tri không còn thể hiện sự ưu ái dành cho tôi trước mặt người khác nữa. Tôi nghĩ ta muốn bảo vệ tôi bằng cách này.

 

Nhưng giờ nghĩ lại, thật ra đó chẳng qua chỉ là vì ta cảm thấy có lỗi.

Vậy nên Bùi Ngôn Tri, hóa ra ta thật sự rất có lỗi với tôi.

 

8

 

Phòng tiệc hỗn loạn. Không ai nghĩ sự việc lại xảy ra lớn như .

 

Có người đi an ủi Tần Hạ, có người gọi 110, cũng có người gọi xe cấp cứu.

 

Nhưng không ai dám bước lên ngăn cản Bùi Ngôn Tri đang nổi trận lôi đình.

 

Ngoại trừ Tần Hạ. Chị ấy lao đến ôm Bùi Ngôn Tri, giọng run rẩy gọi ta: “A Tri, đủ rồi, đủ rồi!”

 

Bởi Bùi Ngôn Tri liền dừng tay.

 

Tôi lạnh lùng Bùi Ngôn Tri quay người ôm Tần Hạ, nhỏ giọng an ủi.

 

Cái ôm này còn tự nhiên và thân mật hơn nhiều so với cái ôm mà tôi thấy lúc vừa đến.

 

“Thu Thu...” Tống Oánh Oánh vô thức nắm lấy tay tôi, giọng điệu lo lắng.

 

“Không sao.” Tôi không hai người đó nữa, quay người rời đi.

 

Không sao.

 

Từ lúc tận tai nghe thấy Bùi Ngôn Tri câu “Có ta ở đó, đám người kia mới không nhòm ngó em”, tôi nên hiểu rồi.

 

Với Bùi Ngôn Tri, từ trước đến nay chỉ có một mình Tần Hạ là quan trọng nhất.

 

Hoặc có lẽ không chỉ là Bùi Ngôn Tri.

Tôi đã nên biết điều này từ lâu rồi.

Là tôi tự tạo nghiệp.

 

Tạo nghiệp đến nỗi phải thông qua sự so sánh kho bị bỏ rơi liên tục này mới khiến bản thân tỉnh táo rời khỏi giấc mộng đẹp đã dệt nên suốt năm năm qua.

 

Đau.

Rất đau.

Nhưng đau đến nỗi khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...