Thế Thân Con Moẹ [...] – Chương 3

 

 

Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng. 

 

Lớp trưởng ra mặt  giảng hoà. “Bùi tổng  thật  sự  quan tâm cũ  nhỉ.”

 

Người  nọ    nửa  miệng: “Em   ruột của chị ấy   còn chưa  lên tiếng  giúp chị ấy,  cậu,  một  người sắp  thành em rể, lại nổi giận  thay  ta  sao?”

 

Lúc này, không ít  người  bắt đầu    với   ánh mắt   dò xét. 

 

“Thôi  rồi, ” Tôi  thấy  tay  Tần Hạ   siết chặt  rồi  buông lỏng,   trên mặt  vẫn  là  nụ   đoan trang: “Cảm ơn  sự   quan tâm   của  cậu,     tớ  biết  phận sự  của  mình,  cũng  không  đến lượt  người khác    nhiều.”

 

“Nói cũng đúng.”

 

Người  nọ  cầm  ly rượu  đi  về phía  Tần Hạ, vừa   vừa  giơ tay về phía chị ấy: “Dù sao  Tần đại  hoa khôi  cũng  lăn lộn rất  tốt  trong cái  giới  đó,  đến  mấy  đứa  con riêng của chồng cũng   đặc biệt  quý  cậu.  Tớ  đến nay  vẫn  nằm mơ  hoa khôi  đấy, hay là   theo  tớ,   tớ  cũng  không  so đo… á!”

 

Chưa  dứt lời,  gã đàn ông  đó   đã   kêu lên  thảm thiết. 

“Tôi  đã    rồi,   nếu cậu  không  kiểm soát  cái  miệng  đó,   tôi  sẽ  giúp cậu!”

 

Bùi Ngôn Tri ném  chai  bia  vỡ vụn  trong  tay  xuống đất,  ánh mắt  tràn  đầy  hung dữ. 

 

“Bùi Ngôn Tri!” Tôi  hoảng hốt,  vô thức  giơ tay  ngăn ta  lại.

 

“Mẹ kiếp!  Đừng  có  đụng  vào  tôi!”

 

Bùi Ngôn Tri đỏ mắt,  dùng sức  hất  tay tôi  ra. 

 

Tôi  bị ta  hất  ngã  lăn ra đất. 

 

“Thu Thu!” Tống Oánh Oánh  kêu lên. 

 

Mảnh vỡ  của  chai  bia   cắt vào   lòng bàn tay  và   cánh tay tôi,  máu  chảy  không  ngừng.

 

Nhưng Bùi Ngôn Tri  không  nghe  thấy,   cũng   không  quay đầu lại. 

 

Anh ta  chỉ  túm lấy  cổ áo  của  gã đàn ông   đó,  tung   nắm   trả thù  cho Tần Hạ. 

 

Cho đến khi  Tần Hạ  gọi ta:

 

“A Tri,      Thu Thu bị thương rồi!”

 

Giống như  chủ  nhân kéo dây xích, chó   nuôi dưỡng  liền  ngoan ngoãn trở về. 

 

Nắm   đang  giơ lên của  Bùi Ngôn Tri   lập tức dừng lại. 

 

Anh ta vô thức quay đầu  tôi. 

 

Tôi  đang Tống Oánh Oánh cẩn thận kéo dậy. 

 

Anh ta  thấy bàn tay  bị thương  của tôi, sải bước  đi về phía tôi, giọng bình tĩnh trở lại mang theo  sự  bất lực và luống cuống.

 

“Xin lỗi, vừa rồi  …”

 

“Đừng  đụng vào  tôi.” Tôi né bàn tay giơ ra của  Bùi Ngôn Tri, ta  cứng đờ tại chỗ,  sau đó nở một nụ

 

Nhẹ giọng hỏi: “Bùi Ngôn Tri, hình như Tần Hạ bị dọa sợ  rồi, không đi an ủi chị ấy sao?”

 

6

 

Không ai nghĩ tôi sẽ phản ứng như

 

Ngay cả Tống Oánh Oánh cũng không nhịn   nhẹ nhàng kéo tay tôi, nhỏ giọng: “Thu Thu, đừng   giận dỗi  nữa.”

 

Cơn đau nhói  từng đợt ở lòng bàn tay khiến tôi rất  khó duy trì  nụ   trên mặt. 

 

Thế là, tôi áy náy với những người khác: 

 

“Xin lỗi mọi người, hình như  tôi  phải  về  trước   rồi.”

 

Lúc này, những  người khác mới  như  bừng tỉnh,   lần lượt vây quanh  thể hiện  sự  quan tâm.

 

Trong số đó không thiếu  ý  tứ hả hê và thích thú  xem  kịch hay. 

 

Họ    “Trông   nghiêm trọng  quá, Tần Thu, cậu    mau đi  bệnh viện xem  đi”, rồi đứng  chặn đường lại  không hề  có  ý  tứ   nhường đường. 

 

Ánh mắt càng không nhịn về phía   Bùi Ngôn Tri  và   Tần Hạ. 

 

Cũng giống vô số lần   trước   đây. Chỉ cần    ba người   có mặt,   ắt  sẽ   ra   bàn tán   xôn xao   của   những  người khác. 

 

Bùi Ngôn Tri  theo đuổi tôi,   theo đuổi   đến mức   cả   Giang Thành  đều biết. 

 

Mọi người  đều   ta   tôi  tha thiết. 

 

Nhưng mọi người  đều không  tin ta   tôi. 

 

Thậm chí có người  còn  cá cược  Bùi Ngôn Tri  sẽ   mất bao lâu  để   đá tôi,   rồi   ở bên   Tần Hạ. 

 

Thế   cho  đến khi Tần Hạ  đi  nước ngoài,    những người  này   vẫn  không  có    câu trả lời   như  mong muốn.

 

Nhưng   điều này  không  ảnh hưởng  đến  việc  họ   mong chờ   mâu thuẫn xảy ra cho dù có hơi muộn. 

 

Tôi  đột nhiên  bắt đầu  chán ghét   kiểu  xem  náo nhiệt  này. 

 

Bởi   liền   lười   dùng   thái độ   giả tạo,  nịnh hót  với Bùi Ngôn Tri: “Anh  còn   đứng   chặn ở đây   để  người khác  xem  trò   đến  bao giờ?”

 

“Trò gì?”

 

Bùi Ngôn Tri  nhíu mày  chặt, giọng điệu  thậm chí còn  mang   theo  chút  tủi thân: “Thu Thu, đừng giận dỗi  nữa, để   đưa em  đi.”

 

Trước mặt  Tần Hạ,   Bùi Ngôn Tri vô thức  tránh  gọi tôi  là “Vợ à”. 

 

“Á!”

 

Anh ta giơ tay  muốn   đưa tôi  đi bệnh viện,   bị  tiếng  kêu  hoảng hốt  của  Tần Hạ  gián đoạn. 

 

Không  ai  ý   đến,   gã đàn ông  bị Bùi Ngôn Tri   dạy dỗ   đã  lén  lút   tiến  sát  Tần Hạ. 

 

Hắn ta  trút  hết   sự oán hận   bị đánh   lên  người  Tần Hạ. 

 

“Con  đĩ   thối  tha!” Gã đàn ông   đó   giật mạnh  tóc  chị ấy,   chĩa   con dao  ăn vào  mặt chị ấy, nụ   dữ tợn: “Giỏi  lắm, vừa về  nước   đã   câu dẫn   trai  của em   mình.”

 

Hắn ta nhổ  bọt  xuống đất,   con dao  càng   lúc  càng   gần Tần Hạ. 

 

“Không  còn  khuôn mặt  này,   tao  xem mày   còn  cách nào  mà   coi thường  tao  nữa!”

 

Tôi  thấy sắc mặt  Bùi Ngôn Tri   đột nhiên  thay đổi. 

 

Gần như   không chút  do dự, ta   buông tay tôi  ra, lại một lần nữa  xông đến   đứng chắn  trước mặt  Tần Hạ, bảo vệ  chị ấy chặt chẽ phía sau. 

 

Sau đó nhỏ giọng  bảo Tần Hạ  nhắm mắt  lại, đừng  sợ.

 

Gã đàn ông  kia bị  Bùi Ngôn Tri đá một cước,    không  thể  nào đứng  dậy nổi nữa. 

 

Bùi Ngôn Tri trực tiếp đánh hắn ta  thừa sống thiếu chết. 

 

Tôi  lẳng lặng    bóng lưng  ta, đột nhiên   trống rỗng. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...