3
Hai người dây dưa một hồi rồi rời đi. Mà từ đầu đến cuối, trong mắt Bùi Ngôn Tri chỉ có một mình Tần Hạ.
Anh ta thậm chí không quay đầu lại - Thật ra chỉ cần Bùi Ngôn Tri quay đầu một cái, sẽ thấy tôi đang đứng ở góc khuất.
Nhưng Tần Hạ thấy tôi, chị ấy nở một nụ đắc ý với tôi, rồi thân mật khoác tay Bùi Ngôn Tri.
Tiếng điện thoại rung kéo suy nghĩ của tôi trở lại. Là người trung học duy nhất của tôi.
Cô ấy phàn nàn: “Biết là cậu không thích Tần Hạ. Mặc dù buổi họp lớp lần này một mặt là để chào mừng Tần Hạ về nước, dù sao cũng là học một thời, cậu thật sự không đến là không đến sao?”
Họp lớp? Tôi sững người.
“Khi nào thì thông báo?”
“Mấy ngày trước ấy chứ, lớp trưởng còn gửi tin nhắn mời từng người đấy!”
Tôi vô thức mở tin nhắn, không tìm thấy tin nhắn mời đó.
Nhưng Tống Oánh Oánh tôi đã từ chối. Người duy nhất có thể vào điện thoại của tôi, chỉ có Bùi Ngôn Tri.
Thế nên tôi liền gọi điện thoại trực tiếp:
“Xin lỗi, hôm nay tớ rảnh, các cậu ở đâu?”
Tống Oánh Oánh vui mừng cho tôi địa chỉ.
4
Lúc tôi bước vào phòng tiệc, Bùi Ngôn Tri và Tần Hạ đang bị mọi người xung quanh trêu chọc, bảo hai người ôm nhau sau bao ngày xa cách.
Tần Hạ mỉm , chủ giang rộng vòng tay về phía Bùi Ngôn Tri, rất là phóng khoáng.
Tống Oánh Oánh ở bên cạnh tức đến phát điên.
Thấy tôi bước vào, nàng sáng mắt lên, sau đó kéo tôi, cố ý lớn: "Bạn chính thức đang ở đây này, giữa chốn đông người thế này mà lại ôm ấp phụ nữ khác, có phải hơi quá đáng rồi không?"
Cũng không biết là ai buột miệng một câu “Sao còn chưa chia tay ”, bầu không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng.
Bùi Ngôn Tri thấy tôi, trên mặt thoáng vẻ kinh ngạc và luống cuống.
Nhưng ta vẫn bước về phía Tần Hạ, lịch sự mà xa cách ôm chị ấy một cái.
Rồi nhanh chóng buông ra.
“Chỉ là cũ lâu ngày không gặp.” Tần Hạ mỉm với tôi, : “Hơn nữa, sau này A Tri đã trở thành em rể của tôi, mọi người đừng lung tung đấy!”
Trong nháy mắt cả người Bùi Ngôn Tri cứng đờ.
Anh ta đi đến bên cạnh tôi, thân mật khoác vai tôi, như thể lời dối vừa rồi chưa từng tồn tại.
Vẻ mặt ngạo mạn: “Đúng , Thu Thu mới là vợ tôi! Ai lung tung khiến vợ tôi không vui, nắm của tôi không nể nang đâu!”
Tôi nghe ra sự giận dỗi trong lời của Bùi Ngôn Tri.
Lúc câu này, ánh mắt ta không hề rời khỏi người Tần Hạ, tay vòng qua vai tôi dùng sức rất mạnh.
Mọi người ồ lên.
Tôi cũng cắn răng chịu đựng cơn đau, mỉm không gì.
Vì chuyện này, sau đó cũng không ai tiếp tục trêu chọc Bùi Ngôn Tri và Tần Hạ nữa.
Nhưng cũng vì mà cố ý tránh xa tôi. Cho đến khi một người từng theo đuổi Tần Hạ đột nhiên hỏi: “Nghe cậu ở nước ngoài kết hôn rồi?”
Nụ ung dung trên mặt Tần Hạ cứng lại.
5
Mối quan hệ giữa tôi và Tần Hạ luôn nhạt nhòa.
Nhưng tôi biết người này luôn kiêu ngạo.
Nghe , tôi hơi ngạc nhiên ngẩng đầu chị ấy một cái.
“Tớ có một người ở nước ngoài từng thấy Tần Hạ và chồng chị ấy.”
Người nọ tiếp tục , giọng điệu mang theo sự thương ác ý: “Nhưng Tần Hạ, sao cậu lại không tìm hiểu rõ ràng mà lấy gã nước ngoài đó chứ? Bạn tớ , tuy hắn ta giàu có, tuổi tác đã cao, trong nhà còn một đống con riêng đây này.”
“Tớ nhớ nhà họ Tần cũng không đến nỗi sa sút như , sao cậu lại…”
“Nói đủ chưa!”
Bùi Ngôn Tri đặt mạnh ly rượu xuống, giọng ngập tràn giận dữ.
Anh ta lạnh lùng người đang : “Không kiểm soát cái miệng thì cần tôi giúp cậu chứ?”
Bạn thấy sao?