Thế Sự Đoản Tựa [...] – Chương 7

11.

Khâm Thiên Giám ta chậm chạp chưa hạ táng, sợ có oán khí ngày sau quấy . Đêm xem hiện tượng thiên văn, chọn ngày hoàng đạo.

Ngày chôn cất là ba ngày sau.

Đêm khuya ngày cuối cùng, Bùi Thịnh cùng Minh phi một trước một sau đi tới.

Lúc Minh phi đến, Bùi Thịnh lãnh đạm hỏi nàng: “Sao nàng lại tới đây?”

Minh phi ngày xưa ngoan ngoãn, lần này lại không để ý tới Bùi Thịnh. Nàng quỳ gối trên bồ đoàn bên cạnh hắn, cung kính hướng ta ba quỳ chín lạy.

Đó là lễ nghi cúng tế thân nhân mới có thể dùng.

Ta và Bùi Thịnh đồng thời khiếp sợ nàng, một ý nghĩ ta không thể tin nổi hiện lên.

Minh phi...... Rốt cuộc là ai......

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Bùi Thịnh hỏi.

Minh phi hừ một tiếng, lãnh khốc đáp: “Ấu nữ Tạ gia, Tạ Ngưng.”

Cả người ta run rẩy, thật sự là muội ấy......

Lúc gặp nàng, ta không phải chưa từng hoài nghi, khi đó nàng chỉ có mười hai tuổi.

Vả lại khi còn bé bộ dạng cũng không giống ta lắm, hơn nữa ta chính tai nghe tin nàng chết, cho nên cũng không thể tin .

Hiện tại nghĩ lại, hiểu vì sao nàng biết cái tên Quân Tâm này.

Nói là nằm mơ thì quá mức vô lý, nếu như là Tạ Ngưng, mọi chuyện đều giải đáp .

Bởi vì, ta đã từng với nàng điều này trong thư.

Bùi Thịnh phản ứng so với ta nhỏ hơn một chút, hắn chỉ là kinh ngạc hỏi: “Ta phái người đi truy sát, ngươi sao có thể sống sót?”

Minh phi, à không, Tạ Ngưng to một tiếng.

“Đương nhiên bởi vì có người giúp ta, thi thể đeo mặt nạ da người kia, là nha hoàn bên cạnh ta, ngươi chưa bao giờ nghi ngờ đúng chứ? Bởi vì người ngươi phái đi, là huynh đệ ngươi tín nhiệm nhất! Bùi Thịnh, thế nào? Cảm giác bị người mình tín nhiệm nhất phản bội không dễ chịu chứ?”

Bùi Thịnh nhíu mày, “Tất cả chuyện ngươi đều có hắn tham gia vào?”

Tạ Ngưng chán ghét lắc đầu, “Ngươi cho rằng ta sẽ tín nhiệm hắn? Hắn là tâm phúc của ngươi, càng là nanh vuốt của ngươi! Chuyện Tạ gia cũng có hắn nhúng tay, chờ ngươi chết, ta cũng sẽ không buông tha hắn!”

Bùi Thịnh giờ này khắc này, lại chỉ bình tĩnh “ừ” một tiếng.

Bộ dạng kia của hắn càng chọc giận Tạ Ngưng.

Nàng thất thố cực kỳ, “Tỷ tỷ của ta ngươi như , ngươi lại phụ lòng nàng, ngươi tỷ tỷ của ta, cả nhà chúng ta, ngươi thật đáng chết, sau khi chết xuống mười tám tầng địa ngục, đời đời kiếp kiếp phải vì tội nghiệt của mình mà chuộc tội!”

Nói xong, nàng lại từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ nhằm phía Bùi Thịnh.

Bùi Thịnh khinh thường nắm chặt cổ tay nàng, “Chỉ bằng ngươi, cũng muốn trẫm?”

Tạ Ngưng sắc mặt vặn vẹo , “Chỉ bằng ta.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Bùi Thịnh đỏ bừng, tay cầm cổ tay Tạ Ngưng cũng vô lực buông xuống.

Cơ hồ là trong nháy mắt, hắn liền ngã xuống đất không thể đậy.

Tạ Ngưng ngồi xổm xuống nắm lấy mặt hắn, “Độc vô sắc vô vị, ngươi dùng ba năm, ba năm trước khi ngươi mang ta hồi cung, đã định trước ngày chết của ngươi! Bất quá, ta như nguyện mang thai hài tử của ngươi, còn để cho ngươi cam tâm nguyện mà giữ lại nó, chờ ngươi chết, ta sẽ để cho hài tử của ta đăng cơ, ngươi không phải vì giang sơn của ngươi mà diệt Tạ gia sao, ta đây liền để cho giang sơn ngươi coi trọng nhất, rơi vào trong tay người ngươi chán ghét nhất!”

Tạ Ngưng một hơi một chuỗi rất dài, đoạn văn này, nàng đã ấp ủ trong lòng tám năm!

Nói xong nàng thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi còn có di ngôn gì không?”

Môi Bùi Thịnh giật giật, ta và Tạ Ngưng cùng nhau lại gần muốn nghe hắn gì.

Vốn tưởng rằng sẽ nghe hắn giận dữ mắng, lại không nghĩ tới, tâm của hắn coi như bình tĩnh.

Đại khái là bởi vì cảm thấy mọi sự đã định, hắn cũng không giãy dụa vô vị.

“Để tỷ tỷ ngươi, lấy nghi lễ an táng của Hoàng hậu, thụy hào, Gia Uyển... Chôn vào hậu lăng…”

Ta và Tạ Ngưng đều ngây ngẩn cả người.

Sau một lúc lâu, Tạ Ngưng chán ghét : “Ngươi nằm mơ, ngươi sao xứng cùng tỷ tỷ của ta hợp táng!”

Bùi Thịnh không biết từ đâu lấy chút khí lực, một mực bám lấy mép quan tài của ta.

“Giang sơn này đều là của ngươi...... Ngươi cũng có thể lật lại bản án cho Tạ gia. Hãy để...... để cho ta và Oản Oản hợp táng...... Cầu xin ngươi......”

Ta nhắm mắt lại, lệ rơi đầy mặt.

Không, ta không muốn. Ta không muốn hợp táng với người đã phụ lòng ta cả đời này.

Ta muốn cho Tạ Ngưng, may thay, nàng đã lắc đầu cự tuyệt hắn.

Ta có chút vui mừng, nàng hiểu ta, tuyệt sẽ không để cho ta cùng Bùi Thịnh hợp táng.

Ta nghĩ tới một phương pháp an táng trước kia hệ thống đã từng nhắc tới.

Đem tro cốt rải ở trên biển, gió thổi tới chỗ nào, liền đi nơi đó. Chỉ tiếc, ở chỗ này không cách nào thực hiện.

Một đạo thanh âm khó có thể rõ vang lên.

Là Tạ Ngưng ôm lấy phía sau Bùi Thịnh, nhét dao vào trong tay hắn. Sau đó nắm tay hắn, dùng sức cắt cổ họng hắn, máu phun ra.

Tạ Ngưng buông tay ra, mặc cho hắn ngã xuống đất. Cuối cùng quan tài của ta một cái, xoay người rời đi.

Sau khi nàng đi, ta chậm rãi ngồi xổm bên cạnh Bùi Thịnh.

Nhìn máu của hắn không hề phun ra, máu bốc hơi nóng dần dần đông lại.

Cuộc đời hắn đã đi đến hồi kết.

Trong nháy mắt, hắn đột nhiên mở to hai mắt, thẳng về phía ta, giống như thấy ta.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn im lặng giật giật miệng, hoàn toàn nhắm mắt lại.

“Oản Oản......”

Sau khi Bùi Thịnh chết, ta ở bên cạnh hắn thật lâu.

Nhìn máu của hắn lan tràn đến bên cạnh quan tài, quan tài băng trong suốt nhanh chóng nhuốm huyết sắc.

Rạng sáng, cung nhân đến thay băng quan đẩy cửa ra.

Một tiếng thét chói tai cắt qua bầu trời xám xịt.

“Hoàng thượng đã chết...!”

“Hoàng thượng băng hà!”

“Hoàng thượng vì Thần quý phi tự tử băng hà!”

Ta lại về phía Bùi Thịnh.

Thần sắc của hắn rất an bình, qua, thật giống như tự kết thúc mạng sống .

Đáng tiếc, hắn lại không phải là người thâm đến thế.

Tạ Ngưng đã thay y phục, vội vàng chạy tới, nằm sấp trên người Bùi Thịnh khóc không kiềm chế .

Hoàng hậu theo sát phía sau, nàng im lặng thật lâu thở dài.

“Thần quý phi an táng, bắt đầu phát tang.”

Cỗ thi thể kia bị từ trong quan tài băng dời sang chiếc quan tài bính thường đã sớm chuẩn bị tốt, đưa ra ngoài thành.

Ta muốn quay lại họ, từ quan tài truyền đến một lực hút. Linh hồn ta bị kéo mạnh vào quan tài.

Ta hiểu, đã đến lúc phải đi rồi.

Sau khi ra khỏi thành, tháng sáu tuyết rơi.

Mặt đất trắng xóa thật sạch sẽ.

Khi ý thức tiêu tán, ta nhớ tới âm thanh máy móc cuối cùng ta nghe .

[Ký chủ có xác nhận ở lại thế giới này hay không?]

[Có.]

Sau một hồi tiếng điện lưu vang lên, lại lặp lại.

[Ký chủ có xác nhận ở lại thế giới này hay không?]

[Có.]

[Ký chủ có xác nhận ở lại thế giới này hay không?]

[Có.]

[Giải trừ trói buộc thành công.]

Thì ra, hệ thống đã từng cho ta ba lần cơ hội, ta một lần cũng không có quý trọng.

Chuyện , quá mức mờ mịt.

Nếu có kiếp sau, nhất định không thể sa vào.

—--Hết—

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...